Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 255: Sấm nổ chớp giật (1)



Tằng Kha nấu đậu tương trong bếp, mùi thơm dần bao trùm cả nhà, nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào bếp, trong bếp có tiếng còi báo nước sôi, cùng tiếng cằn nhằn của Tằng Kha:

- Chiều tới nơi hay là buổi tới... Ăn uống ở nhà là được, ra ngoài làm cái gì, không vệ sinh, buổi tối ra ngoài cũng nguy hiểm.

Tằng Kha đổ sữa đậu nành nóng hổi vào hai cái bát lớn, mỗi người một bát, có điều qua ngày hôm nay có lẽ phải thêm hai cái bát nữa rồi, trở nên náo nhiệt, vất vả hơn, nhưng tâm tình Tằng Kha cực tốt, đưa cái bát cho Tô Xán, còn nói:

- Nhà còn một gian phòng trống nữa, khỏi phải ra khách sạn, ở trong nhà đi, nếu không đủ thì mẹ dọn phòng con cho chúng nó ở, con ra ghế sô pha ngủ tạm, có vấn đề gì không?

Tô Xán kêu trời:

- Con dâu còn chưa về nhà mẹ đã đuổi con trai ra ghế sô pha.

Uống sữa đậu nành thơm vừa đậm đà lại thuần, nghe mẹ ở bên cạnh cười vui vẻ, trong lòng Tô Xán thì không sao bình tĩnh trở lại được, giống như có cỏ hoang mọc loang khắp nơi, không thể yên lành. Nheo mắt lại, nhìn ánh nắng mặt trời chiếu lên cầu thang thông tới tầng hai.

Nếu như lúc này đây có hai cặp chân trắng trẻo chạy lên chạy xuống ở đó, đi dep lê lẹt xẹt, không biết tin mình còn đập náo loạn thế nào.

Tô Xán phải thừa nhận phần thô bỉ hèn mọn đã ăn sâu vào linh hồn y rồi, lo sốt vó nhưng vẫn nghĩ bậy bạ được.

Tiếng còi của máy đun nước vang lên, Tô Xán chuẩn bị đi tắm nước nóng thì điện thoại trong nhà vang lên, đi ra nghe thấy đầu kia là giọng Trương Thiến, vừa êm vừa ngọt:

- Hôm nay mọi người đi tới bên Yển Tắc Hồ dã ngoại, thực sự không đi sao, bây giờ cậu đi cũng được, sẵn sàng hoan nghênh, nếu không mười phút nữa tôi tới cổng đợi cậu.

Tô Xán còn chưa nói gì tiếp đó là có tiếng nữ nói:

- Trương Thiến cậu chơi xấu, Điền Điền còn không gọi Hứa Đông theo nữa là, cậu định chơi đặc thù à.

Có cô gái khác xen vào:

- Gọi đi, sao không gọi, chúng ta nhiều đồ như thế này nếu không có nam nhân tới vận chuyển, chị em chúng ta lấy đâu ra sức lực mà vận chuyển đồ đạc chứ, vừa vặn có người lấp chỗ trống. Nếu có đám Hứa Đông ở đây đã chẳng cần tìm người khác, gọi thêm chỉ làm họ không vui..

Giọng nói mấy cô gái nối nhau vang lên, làm Trương Thiến tức giận bịt ống nghe quát to trấn áp.

Tô Xán lúc này mới nhớ ra tối hôm qua mình đã từ chối lời mời đi tới bãi cát rộng bên bờ Yển Tắc Hồ cắm trại ngoài trời, mọi thứ chuẩn bị đầy đủ cả, có điều đám nam tử Hứa Đông lại kéo nhau đi Dung Thành chơi, cho nên thiếu người, cần trung hòa nam nữ.

- Thực sự là tôi có việc không đi được mà, mọi người chơi vui vẻ nhé.

- Tôi đã thanh toán cho phần dự chi của cậu rồi, cậu thực sự không tới sao?

Giọng Trương Thiến có chút tội nghiệp, rồi như nhớ tới điều gì:

- À, bên cạnh cậu còn có Lý Bằng Vũ, không sao cả, bảo cậu ấy cũng tới đi, dù sao cắm trại ngoài trời mà, thêm sức người cũng tốt.

- Không phải.

Tô Xán có hơi chút mất kiên nhẫn, day day mày, thấy mình cần phải nói rõ một chút:

- Trương Thiến, chúng ta không là gì của nhau cả, về sau cô không cần làm thế vì tôi nữa, hôm nay tôi đúng là có việc không tới được, thế nhé.

Cúp điện thoại chẳng được bao lâu thì chuông lại reo, máy đun nước reo lần thư ba rồi, Tô Xán bất đắc dĩ nhấc điện thoại lên, thầm nghĩ, có cho người ta tắm nữa không, sáng giờ chạy mướt mồ hôi, đang dính nhớp khó chịu muốn điên lên rồi đây.

Cầm điện thoại lên nghe, là giọng bất bình của Điền Điền:

- Tô Xán, cậu nói cái gì với Trương Thiến mà làm cô ấy rầu rĩ mất hết tinh thần, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy như vậy, người ta có lòng mời cậu đi chơi, cậu không đi nói năng tử tế không được à? Cậu bận chuyện quái quỷ gì chứ, cha cậu làm thị trưởng còn cần cậu làm trợ lý hay sao? Tưởng người ta thèm cậu lắm chắc.

Tô Xán oan ức vô cùng, không biết hôm nay có phải là ra cửa không xem lịch không, dậy sớm tập thể dục thì bị quát mắng, muốn đi tắm một cái không xong, lại còn bị oan, tức giận quát:

- Tôi đi đón vợ mình có phải là chuyện quái quỷ gì không, Điền tiểu thư, cô có phải là trung kỷ ủy không mà tôi phải báo cáo.

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, Tô Xán bình tĩnh lại, cảm thấy vừa rồi mình hơi nặng lời, Điền Điền hẳn là lo cho bạn nên hơi quá khích thôi, đang định xin lỗi thì bên kia có tiếng cười ngặt ngoẽo, làm Tô Xán không hiểu ra sao:

- Có gì hay mà cười.

- Lần sau cậu tìm cái cớ tốt hơn được không, cái từ vợ tôi này sắp bị cậu dùng nát rồi đấy. Không tới là tổn thất của cậu thôi Tô công tử.

Điền Điền cúp máy cái rầm, Trần Giai Di bên cạnh mỉm cười:

- Điền đại mỹ nữ đích thân gọi điện mà cậu ta cũng không tới, làm cao ghê thất.

- Để sáng mai xử lý cậu ta.

Điền Điền hậm hực nói, nhưng nghĩ tới vừa rồi Tô Xán nổi giận với mình lại không nhịn được cười, cô cũng biết vừa rồi mình hơi vội, với tính cách Tô Xán như thế sao có thể nói lời không hay với Trương Thiến, bị mình nói oan ức, giận là phải, ngược lại cô đột nhiên muốn thấy cái mặt tức giận của Tô Xán thế nào.

- Thật sự không vấn đề gì chứ?

Trần Giai Di nghi hoặc hỏi:

- Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi, để mình nói với Thiến Thiến.

- Ý mình nói là vấn đề giữa cậu và Hứa Đông, không vấn đề gì chứ? Đừng quên không còn bao lâu nữa là bọn mình sẽ tham dự hôn lê của cậu rồi đấy.

Điền Điền ngẩn người, sau đó bỏ đi:

- Mình chẳng hiểu cậu nói cái gì hết.

…………..

Buổi trưa 12 giờ, Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ ở nhà ăn cơm trưa, hai người mang quần áo thay đổi, đại bộ phận hành lý của Lâm Lạc Nhiên để ở nhà Đường Vũ, hai cô gái lái chiếc Mercedes S 350 lên đường.

Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên học lái xe cùng nhau, nhưng chỉ Lâm Lạc Nhiên còn thi thoảng lái xe, Đường Vũ lụi nghề từ lâu rồi, nhưng cả hai cô gái rất ương bướng, đều một mực khăng khăng khẳng định với cha mẹ Đường Vũ là mình lái xe rất quen, thậm chí Đường Vũ không ngại nói dối rằng thi thoảng cô cũng lái xe của Tô Xán, dứt khoát từ chối để cha mẹ mình cử người lái xe đưa đi.

Hai cô gái lần đầu tiên trong đời đơn độc lái xe lữ hành, có chút hồi hộp sợ hãi, trước khi xe lên đường cao tốc, hai cô gái kiếm con đường vắng ở Dung Thành thử tay nghề trước, mỗi người đi vài vòng làm quen lại, sau đó mới tự tin phóng lên đường cao tốc.

Lâm Lạc Nhiên cầm lái, Đường Vũ ngồi bên mắt cũng chằm chằm nhìn đường, còn căng thăng hơn cả người lái, vì chuyện này hai cô gái thi thoảng nhìn nhau phì cười, trải qua một đêm, bất giác cả hai thấy thân thiết hơn nhiều, tựa hồ gần gũi đối phương không cần miễn cưỡng như trước.

Xe chạy trên đường cao tốc Dung Hoàng, tới hơn nửa đường gặp phải một đội xe đắt tiền, trong đó có chiếc BMW M3 đi song song với xe hai cô gái, khiêu khích mấy lần, Lâm Lạc Nhiên không đáp lại, thấy mất hứng đuổi theo đội xe.

Lâm Lạc Nhiên tay cầm vô lăng toàn mồ hôi, lái xe cẩn thận hết mức có thể, làm sao dám đua gì, quy củ không khác gì học sinh tiểu học.

Xe đi tới trạm xăng, phát hiện ra đội xe trước đó cũng ở đây, có mấy nam nữ đứng ngoài hút thuốc cười đùa, khi Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ từ hai bên cửa bước ra, có nam tử còn rơi cả điếu thuốc, hai cô gái này ở một chỗ sức sát thương quá lớn.

Thấy nam tử đứng dựa lưng vào chiếc BMW M3, Lâm Lạc Nhiên còn trừng mắt lên nhìn đối phương, sát khí mười phần. Còn đối diện với ánh mắt xăm xoi không biết kiêng dè của đám nam nhân kia, Đường Vũ lạnh như băng sơn, như không có bất kỳ thứ gì trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.