Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 288: Cảm kíc



Đại hội tỉnh ủy mở rộng được tổ chức ở khách sạn Kim Ngưu, đối diện với hơn trăm người từ HĐND, chính phủ tỉnh, chính hiệp tỉnh, hiệu triệu mọi người quán triệt tinh thần tư tưởng đả, thống nhất tư tưởng nhiệm vụ rõ ràng, nghiêm thúc thúc đẩy các mục chính sách phương châm và công tác kinh tế bước tiếp theo. Tới cuối cuộc hợp, Vương Bạc cùng trưởng phòng tổ chức Triệu Quảng Xuyên ra sân tennis của khách sạn chơi.

Gọi là hai người chơi tennis, nhưng xung quanh nhân viên công tác, trợ lý hơn chục người đứng đợi tay nước khoáng, tay khăn lau, sẵn sàng chờ đợi.

Đánh vài ván, Vương Bạc và Triệu Quảng Xuyên đánh vài ván, ngồi xuống uống nước lau mồ hôi.

- Bí thư không chỉ trông trẻ trung mà thể lực cũng rất tốt nữa, tôi thì không xong rồi, già rồi, mấy năm nữa chắc không còn nhúc nhích nổi.

- Không sao, để đám con chúng ta so với nhau tiếp là được, chúng ta ngồi cổ vũ.

Vương Bạc cười ha hả:

Triệu Quảng Xuyên trên 50 tuổi, từ tỉnh Giang Nam điều sang, chuyện điều nhiệm này dính dáng một loạt động tĩnh của tỉnh Giang Nam, ông ta vốn là một vị phó tỉnh trưởng, nhưng trong một lần xào bài chính trị, ông ta bị đẩy khỏi vòng tròn hạch tâm. Tân tỉnh trưởng tình Giang Nam quật khởi, đó là Cao Lãng Đào nhảy từ bộ ủy TW xuống.

Vương Bạc không lạ gì Cao Lãng Đào, nhị thiếu gia của Cao gia, tính cách hắn ôn hòa một cách thái quá, khiến người ta có cảm giác âm hiểm trong đó. Hoàn toàn khác với thái độ bá đạo của Cao Thương Hải. Nhiều năm tiếp xúc Vương Bạc biết dưới vẻ bề ngoài âm nhu của Cao Lãng Đào, tỏ ra không tranh với đời, nội tâm mang ngọn lửa cháy rừng rực. Một con người áp ức bản thân tới độ đó cho thấy mang tố chất cần có cùng sự đáng sợ của chính trị gia.

Mấy năm qua Vương gia và Cao gia chia rẽ tư tưởng cùng va chạm các phương diện càng lúc càng không thể điều hòa. Thực ra nhìn từ nguyên nhân lịch sử thì đã có mâu thuẫn rồi, loại mâu thuẫn này trong hệ sinh thái chính trị cao tầng bị người ta tựa vô tình tựa cố ý phóng đại. Mấy năm qua Vương Bạc phát triển mạnh mẽ, tiến thẳng lên cấp tỉnh bộ, bắt đầu có người đem ông ra so sánh với Cao Lãng Đào, cho dù là hai người bạn bình thường thường bị người ta đem so thơn kém còn có thể sinh ra khúc mắc với nhau nữa là hai đối thủ cảnh tranh mang hoài bão chính trị, khả năng tương lai sẽ thành đối thủ lớn nhất của nhau.

Vương Bạc ngày càng có xu thế thành người nối kiệp đời sau của Vương hệ, phía Cao hệ không thể ngồi yên được nữa, nên Cao Lãng Đào nhảy khỏi bộ ủy TW tới tỉnh Giang Nam làm tỉnh trưởng, đương nhiên như thế cần xào bài lại, Triệu Quảng Xuyên là người chịu ảnh hưởng lần bão tố đó.

- Tôi nghe nói tới vụ án ở phía Thượng Hải, liên quan tới xí nghiệp Sâm Xuyên, đúng là chấn động, nguyên phó cục trưởng cục quản lý địa ốc tự sát, đương sự của công ty Chiêu Hoa ăn trộm cơ mật Thương Nghiệp của Sâm Xuyên bị cũng bị phán tù. Phó cục trưởng Mã nguyên là con trai vị cố nhân của phó thủ tướng Cao, chuyện này hẳn là đả kích không nhỏ với ông ta, phó thủ tướng sức khỏe không tốt, hi vọng ba anh em họ Cao kia đừng kinh động tới ông ta thì hơn...

Vương Bạc "ồ" một tiếng:

- Xem ra bộ trưởng Nghiêm trong chuyện này bỏ công sức không ít, ai mà ngờ sự kiện nhỏ rốt cuộc lại diễn biến thành thế này.

Em gái Tống Thế Hạo là vợ của Nghiêm Văn Bị, em Nguyên Lô Vĩ, chính Nghiêm Lô Vũ là người làm mai, quan hệ hai nhà này thân thiết vô cùng.

- Sai một ly đi một dặm, bộ trưởng Nghiêm là người rất biết dựa thế.

Triệu Quảng Xuyên nói tới đó là thôi, không đi vào chi tiết sâu hơn.

Tất cả mọi việc bắt đầu từ lần xung đột trong ngày lễ trở lại trường của ĐH Thượng Hải lần đó, đả kích Tống Chân không thành, Tống gia từ vị trí kẻ xấu thành người bị hại, lợi dụng dư luận, Nghiêm Lô Vĩ khơi lên một hồi bão tố chính trị. Có lẽ bản thân Tô Xán cũng không thể ngờ được đốm lửa mình đốt lên lại khiến người chết, người đi tù như vậy.

Điều Triệu Quảng Nguyên còn chưa nói tới là, vị cục trưởng kia tự sát, người ngoài đều nói ông ta tạ tội với người sai phái đằng sau, mũi giáo hướng về phía Cao gia, Cao gia mới phải từ sau màn bước ra, liên tục có động tác để hóa giải.

Mấy năm vừa qua phó thủ tướng Cao đau bệnh liên miên, có lần nghỉ ba tháng để điều dưỡng, tất nhiên khó tránh khỏi chuyện sức ảnh hưởng bị suy giảm. Cao hệ không khỏi nóng lòng, cho nên Cao lão nhị mất đi sự vững vàng trước kia, nhảy xuống tỉnh tranh quyền đoạt lợi. Cao lão đại cũng một loạt hành động lớn gây chú ý. Chỉ duy nhất có lão tam Cao Hằng không tham dự chính đàn, có điều bắt đầu từ vấn đề thao tác kinh tế chứng khoán, hắn cũng dần hiện ra ngoài ánh sáng.

Trong con mắt Vương Bạc, Cao gia ý đồ cứu vãn sức ảnh hưởng của phó thủ tưởng, nhưng trêu chọc cường địch khắp nơi không đáng khen chút nào.

Không thể phủ nhận Cao gia xưa nay luôn mưu tính sâu xa, về mặt năng lực người kế thừa, ai nấy phi phàm, khí phách hơn người, nhưng cũng có sơ hở, người Cao gia tự đưa mình lên giai cấp quý tộc, quá độ tự ngạo, tự tin vào năng lực của bản thân.

Vương Bạc và Cao Lãng Đào cùng xuất thân từ hai thế gia lớn, nhưng trước kia Vương Bạc sĩ đồ gập ghềnh, không được Cao lão mang theo bên người mà thả xuống địa phương, thành rồng hay thành giun đều do tạo hóa bản thân, Vương Bạc rất có tố chất, nhưng móng chưa đủ sắc, vẩy chưa đủ cứng nên thiếu chút nữa bại trận không thể trở mình. Ngược lại, Cao Lãng Đào được phó thủ tướng Cao che trở, khởi đầu ở trung tâm chính sách quốc vụ viện, tiếp đó làm phó tổng giám đốc xí nghiệp TW, đợi đủ tư lịch quay về bộ ủy TW làm phó thư ký đảng ủy rồi lên thư ký, làm bộ trưởng, quá trình hóa rồng long lanh chói mắt.

Vương Bạc vẫn như y nguyên một chuyện, đó là hồi ông còn làm bí thư thành ủy Hạ Hải, có một lần lên tỉnh đón tiếp lãnh đạo TW xuống, Vương Bạc là một trong hàng dài bí thư thị trưởng đứng đợi bắt tay Cao Lãng Đào.

Khi đó Cao Lãng Đào bắt tay ông ta, chỉ hỏi một câu " Vương lão có khỏe không?", sau đó Vương Bạc nói chưa dứt câu thì Cao Lãng Đào đã chuyển sang bắt tay người bên cạnh, rõ ràng không hề để ý tới câu trả lời làm Vương Bạc rất lúng túng, nhưng khi đó một người là rồng bay trên trời, một vẫn còn bò dưới đất.

Vương Bạc từng hận sự an bài của Vương lão, đẩy một vị nha nội sống trong nhung lụa xuống địa phương, ở địa phương suốt ngày giải quyết chuyện vụn vặt, cái khu vực mà quá nửa dân số là người dân tộc, làm kiến thức tư tưởng cao lớn trước kia ông học được trước kia không có đất dụng võ.

Nếu bắt đầu bộ ủy TW, Vương Bạc cho rằng mình sẽ không kém gì Cao Lãng Đào, còn ở cơ sở không vươn lên được, hệ phải cũng chẳng đưa tay ra kéo, cả đời tới khi nghỉ hưu không biết có được đãi ngộ cấp chính sở không?

Nhưng giờ đây ông phải cảm kích ông nội mình, mấy ngăm qua vuốt ông ta đã mài sắc, vảy ông ta được tôi luyện qua lửa, trong mắt Vương Bạc bây giờ không có Cao Lãng Đào, chỉ có việc cần làm, trở ngại cần phải vượt qua.

Năm nay trước khi lên làm bí thư tỉnh ủy, Vương Bạc tới Bắc Kinh khoảng thời gian dài, thăm ông nội mình đã lui về nghỉ hưu, bình thường chỉ chăm hoa tỉa cây, Vương Bạc cũng giúp một tay.

Vương lão nhìn cháu trai không ngại bùn đất lấm lem giúp mình vận chuyển chậu hoa, cười hài lòng lòng hỏi:

- Bây giờ không ghét ông nữa chứ hả?

Vương Bạc xới đất vào gốc cây đường xương bồ, trả lời:

- Cháu cảm kích ông còn chưa kịp làm sao ghét ông được.

- Hà hà, nếu ông không đánh giá cháu cao nhất đã không cho cháu xuống địa phương, mà để ở nhà chăm bón rồi, nhưng đại thụ sao có thể trồng trong chậu.

Lúc đó bầu trời ngoại ô Bắc Kinh còn một màu xanh thăm thẳm, núi non mang theo tĩnh mịch lay động lòng người.

Người Vương Bạc cảm kích ngoại trừ ông nội để mình lăn lộn cơ sở để thành người bây giờ, còn có chú nhóc trước kia suốt ngày chạy qua nhà ông ăn trực, bây giờ quỹ tích cũng cùng ông kết chặt vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.