Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 294: Muốn say một trận



Đường Vũ lên đường cùng lớp Emba tới Mỹ bắt đầu du học một năm vào ngày trung tuần tháng 5 năm 2002.

Năm nay là khóa đầu tiên ĐH Thượng Hải tổ chức lớp Emba giành cho sinh viên có học bổng xuất sắc sang Mỹ du học, chủ đề của hạng mục này là " khiêu chiến mà nhà sáng nghiệp phải đối diện", toàn bộ hành trình không chỉ học tập ở đại học Stanford, mà sẽ còn tới nhà máy xí nghiệp của Los Angeles, công ty hàng đầu thế giới ở Thung lũng Silicon. Sẽ được gặp giáo sư MBA nổi tiếng thế giới, được gặp nhà đầu tư và người sáng nghiệp ra những công ty hiệu suất nhất, giao lưu với tổng giám đốc của những công ty quốc tế.

Đây là cơ hội cực kỳ hiếm có, vì lần đầu tiên tổ chức, ĐH Thượng Hải lựa chọn đại diện cho trường hết sức khắt khe, giáo viên chỉ đạo rồi tới chủ nhiệm khoa trước sau gặp Đường Vũ tiến hành nói chuyện nội dung tương quan và tham gia cuộc họp phạm vi nhỏ ở khoa.

Tô Xán cũng biết hạng mục này, nhưng không hề hay biết Đường Vũ sẽ đi cho tới bốn ngày trước.

Ngày Đường Vũ đi, buổi sáng hôm đó không khí lạnh cuối mùa làm người ta run cầm cập, Tô Xán tự mình lái xe đưa Đường Vũ ra sân bay.

Đường Vũ ngồi ở ghế phụ lái, chỉnh lý lại túi sách tách, ở hàng ghế sau của chiếc Bentley còn có một cái ba lô leo núi, trong đó có đồ dùng sinh hoạt, máy vi tính.

Suốt dọc đường đi Tô Xán cứ lải nhải hết nói chuyện cần chú ý trên đường, chú ý an toàn, chú ý ăn uống, hỏi cô ghi lại số điện thoại để cần liên lạc gấp chưa, lại nói chuyện người bên Facebook Mỹ tới tiếp đón thế nào, dứt khoát không được để thất lạc, nếu không đợi được người tới phải gọi điện về cho y, để y bố trí, không được theo người lạ... v...v..v...

Đường Vũ nghe Tô Xán nói đi nói lại mấy lần, có hơi phiền, nhưng cũng biết Tô Xán lo cho mình, nên không giận, đưa tay vỗ má y:

- Biết rồi, em đâu còn là trẻ con.

Tới bãi đỗ xe, từ đây có thể nhìn thấy những chiếc máy bay lên rồi xuống, đưa những con người từ khắp nơi trên thế giới đến hoặc đi, nhưng có một điểm chung cho tất cả chuyến bay này, là sự chia ly.

Tô Xán nhớ tới tối hôm đó chia tay với Tiết Dịch Dương, cuối cùng hắn có nói:” Thực ra không phải tao hèn nhát không chịu phấn đấu, mà tao hiểu, có một số khoảng cách, chúng ta không thể bù đắp lại được. Đó là kết quả tất yếu của cái xã hội chết tiệt này. Năm ngoái tao đi Vân Nam du lịch một chuyến, qua Nộ Giang, Cống Sơn, thẳng tới Cảnh Mã, một mình một cái ba lô, chụp rất nhiều ảnh. Trường tiểu học Hi Vọng trong núi, những đứa bé túm tụm chia nhau bánh mì không, cười hạnh phúc. Rất nhiều trẻ con trong thôn ăn còn không đủ nói gì tới chất lượng giáo dục, lớp học gạch đỏ ngói tôn của huyện thành đã là mơ ước rồi. Mà giáo dục ở huyện thành cũng kém xa thành thị, chất lượng giáo viên thấp, không thể chuyên tâm dạy học, vì kiếm sống còn chẳng đủ. Người giàu có thì thoải mái cho con mình học piano, ngoại ngữ, kinh tế, đi Thụy Sĩ ngắm tuyết, đi Maldives ngắm cá... À, không so với họ. Chúng ta được tiếp nhận giáo dục bậc cao, nên có chút tinh thần trách nhiệm, tao không định sáng nghiệp lập nghiệp hay làm gì cao xa nữa, tao muốn học xong về Hạ Hải dạy học, Hạ Hải còn nhiều vùng dân tộc lạc hậu, nhưng tinh thần hiếu học, nếu không sao thành phố đứng gần bét toàn tỉnh lại có được trường học trọng điểm cấp quốc gia như Nhất Trung, biết đâu sau này có thể tìm thêm được một Tô Xán thứ hai... “

Bánh xe lịch sử vẫn quay lại đúng quỹ đạo của mình, Tô Xán rốt cuộc cũng mất đi người bạn này, nhưng so với việc vĩnh viễn mất đi Tiết Dịch Dương vì tai nạn sửa chữa máy bay ở thời không khác, thì đây có lẽ là kết quả tốt nhất rồi.

Hi vọng một năm xa cách này với Đường Vũ, cũng giống thế, hóa giải được tương lai đáng ghét kia.

Tô Xán thương cảm nói:

- Có phải nhiều khoảng cách không thể san lấp, khiến người ta dần xa cách không?

Mũi Đường Vũ bị không khí lạnh buổi sáng làm hồng hồng, khiến khiến vẻ thanh lệ của cô thêm chút đáng yêu, vuốt má Tô Xán một cái, nói:

- Trong số mệnh mỗi người, định sẵn sẽ phải mất đi ai đó, nếu không làm sao chúng ta biết họ quan trọng thế nào, làm sao biết quý trọng những người khác?

Tô Xán ngẩn ngơ một lúc gọi:

- Đường Vũ.

- Ừ.

Đường Vũ đáp khẽ, từ phản ứng ngày hôm đó của Tiết Dịch Dương cô đoán ra được.

- Hôn anh một cái an ủi đi.

Tô Xán làm mặt tội nghiệp đưa tay ra kéo hông Đường Vũ:

Vừa mới chạm vào vòng eo nhỏ nhắn đó, Đường Vũ linh hoạt tránh đi như con cá nhỏ, đỏ mặt uy hiếp:

- Đánh chết anh bây giờ.

Tô Xán không có ý định làm thế thật, khi chỉ có hai người, thi thoảng Đường Vũ rất lớn gan, nhưng ở chỗ công cộng, da mặt mỏng hết sức, y chỉ đùa vậy thôi, thở dài:

- Nếu anh có sự sái thoát của em thì tốt rồi.

- Thực ra em không sái thoát được như thế vì nói chuyện người khác thôi.

Đường Vũ khoác lấy tay Tô Xán, ngả đầu vào vai y:

- Nếu là anh, em sẽ không thể nào sái thoát được.

Tô Xán véo nhẹ chóp mũi Đường Vũ:

- Đừng có nói linh tinh, sẽ không bao giờ có chuyện đó, em sẽ phải ở bên anh mãi mãi, nghe rõ chưa? Nếu không không cho em đi nữa.

Đường Vũ đáp khẽ một tiếng như con mèo nhỏ, cùng Tô Xán vào đại sảnh tụ họp với thành viên tổ hạng mục..

Trong đại sảnh còn có cha mẹ Đường Vũ đã đứng đợi trước đó, lúc này Tô Xán và Đường Vũ đều chẳng sợ hay xấu hồ vì cha mẹ cô biết đêm qua hai bọn họ ở bên nhau, trong lòng cả hai chất chứa nỗi sầu ly biệt.

Mục Tuyền và ông Đường thay nhau dặn dò Đường Vũ, tới khi cô tiếp viên báo tới giờ soát vé, thành viên trong tổ hạng mục nối nhau xếp hàng, Đường Vũ mới rơm rớm nước mắt dặn Tô Xán:

- Nếu phải đi xã giao thì cố gắng uống rượu ít thôi, làm việc phải có giờ giấc, không nhớ được thì bảo người khác nhắc, em nhờ Tư Âu, Đồng Đồng, Thông Thông còn cả Lạc Nhiên nữa, các cô ấy sẽ thay em nhắc nhở anh …

Lúc này bốn xung quanh ồn ào huyên náo đủ mọi tiếng động, nhưng trong tai Tô Xán chỉ có những lời dặn dò của Đường Vũ, êm ái như suối chảy róc rách qua tim, không kìm được ôm cô vào lòng, Đường Vũ cũng vòng tay ôm chặt lấy Tô Xán, làm không ít học trưởng học tỷ trong tổ hạng mục nở nụ cười đủ dạng đủ kiểu, người xung quanh ai ấy hâm mộ, nhưng hai người chẳng nghĩ gì khác, chỉ muốn ở bên nhau dù thêm chỉ một phút cũng tốt.

Cha mẹ Đường Vũ quay đầu đi chỗ khác, còn có chút không cam lòng, nhưng nhìn cả hai sau bao năm tháng, vẫn quấn quít như vậy, cũng có vui mừng, tình cảm xưa cũ như tro tàn nguội lạnh bao năm có phần ấm lại.

Giờ chia tay cuối cùng đã đến.

Giọng nữ trên loa đã nhắc tới lần thứ ba, Tô Xán và Đường Vũ mới buông nhau ra, vai Tô Xán ươn ướt, Đường Vũ quệt nước mắt đi tới trước mặt cha mẹ mình, nói với cha:

- Cha cũng uống ít rượu thôi, cha có tuổi rồi.

Ông Đường môi run lên cuối cùng không nói được gì, chỉ gật gật. Đường Vũ đi tới bên mẹ mình, ôm chầm lấy, Mục Tuyền vuốt tóc con gái nhỏ giọng dặn dò, Đường Vũ gật đầu vâng nhẹ.

Cuối cùng Đường Vũ cũng đi qua cửa kiểm soát, vẫy tay với họ lần nữa, theo cầu tháng máy, đi lên phòng chờ ở tầng hai.

Tô Xán muốn đợi tới lúc máy bay Đường Vũ cất cánh mới về, Mục Tuyền nói:

- Chúng ta về thôi, đứng đây không biết đó là cái máy bay nào.

Ông Đường ôm vai Tô Xán vẫn còn thẫn thờ:

- Về thôi, dì cháu nói đúng đấy, chúng ta đứng đây mãi không ích gì, về chú cháu mình làm vài chén.

Tô Xán dở khóc dở cười, có cha vợ nào như thế không, tự mình nuốt lời đã đành, bây giờ còn định làm con rể thành kẻ có tội theo, nhưng y thực sự cũng muốn say một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.