Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 38: Mẹ chồng tới … (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Mẹ, dù mang đồ tới mẹ chỉ cần gọi điện thoại cho con một tiếng là được rồi, cần gì phải tới đây.

Tô Xán đứng ở cổng trường đợi mẹ mình, thấy mẹ từ trên taxi đi xuống, sau đó ra cốp sau lấy ra đống đồ lớn nhỏ, vội vàng đi lên nói:

- Dì, để cháu xách cho.

Lý Hàn nhanh nhẹn chạy tới đón lấy túi đồ trong tay Tằng Kha:

Cũng giống như ba cô gái phòng 302, đám Lý Hàn vừa nghe tin mẹ Tô Xán đến thì biết ngay là có trò vui rồi, vì thế liền bám theo đuôi Tô Xán, kệ y đuổi thế nào cũng không đi.

Tằng Kha cười vui vẻ đứng sang một bên cho mấy chàng trai tất bật lấy đồ trong cốp xe xuống, tới gần 10 cái túi lớn nhỏ.

Tô Xán nhìn đống đồ để bên hè, nhiều hơn cả hồi y nhập học, cười khổ:

- Mẹ mang cái gì mà nhiều thế này?

- Không phải cho con.

Tằng Kha đánh tay Tô Xán một cái, không cho y mở túi nhìn vào, chỉ mấy cái túi, bên ngoài có ghi tên cẩn thận:

- Thịt khô cho Lý Hàn, mứt quả của Tiểu Kiều, mùa này dì không dám đem hoa quả tươi, toàn là quả đặc sản Hạ Hải đấy. Còn mấy món đồ ăn vặt cho Tiêu Húc. Tô Xán kể sở thích của mấy đứa, dì chỉ nhớ đại khái thôi.

- Dạ, cám ơn bác ạ, đúng hết rồi đấy ạ.

Đám Lý Hàn hớn hở, không ngờ Tô Xán kể với mẹ cả mấy chuyện này, hơn nữa mẹ Tô Xán còn nhớ rõ như vậy, lập tức chia nhau phần của mình.

- Một túi là Vương Thanh chuẩn bị cho con, còn một cái của mẹ.

Tằng Kha phân chia nốt bốn cái tùi còn lại, hai cái túi to nhất không có tên:

- Hai túi này cho mấy cô bé cùng phòng Đường Vũ.

Ba tên Lý Hàn cười đểu, mỗi người chỉ xách đúng cái túi của mình, Tô Xán chỉ biết xách bốn cái túi lên:

- Mẹ còn chưa nói cho con biết sao mẹ lại tới đây, sao không nói trước cho con một tiếng?

- Công ty mẹ tổ chức cho nhân viên du lịch Thượng Hải – Hàng Châu – Tô Châu, mẹ tiện thể mang cho con ít đồ, lần trước con nhập học mẹ đã không đi được rồi, lần này thế nào cũng phải xem chỗ ăn ở của con ở trường ra sao chứ, đi thôi, mẹ chỉ ăn với con được một bữa tối, sau đó quay về khách sạn cùng đoàn..

Tuy mẹ nói thế, nhưng Tô Xán thừa biết mẹ mình tới đây để gặp Đường Vũ, biết vậy hôm 1/5 về nhà cho xong, ít nhất còn có chuẩn bị tâm lý trước, không biết Đường Vũ thế nào rồi.

….

6 giờ hơn, Thượng Hải lúc này trời đã tối hẳn, trong trường ĐH Thượng Hải đã lên đèn, chiều vừa mới có một cơn mưa lớn, không khí trong mắt, trước cửa nhà ăn khu nam trong trường, có bốn cô gái xinh đẹp đứng bên ngoài đợi ai, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, đám nam sinh đi qua quay đầu ngoái nhìn liên hồi, quyến luyến không nỡ vào trong.

Tô Xán muốn đưa mẹ ra ngoài ăn, nhưng Tằng Kha lại muốn ăn thử xem cơm nước trong trường thế nào, cho nên hẹn Đường Vũ đợi ở nơi này.

Trình Thông Thông lấy từ trong sách tay một cái gương nho nhỏ, soi đi soi lại, hỏi Đồng Đồng:

- Nhìn hộ mình chút, thế này trông đã ổn chưa?

Nguyễn Tư Âu sẵng giọng:

- Này, không phải tới tìm cậu, trang điểm cầu kỳ như thế để làm gì hả?

Đồng Đồng phì cười:

- Còn dám nói người khác, xem lại bản thân đi, bộ quần áo mới mua tuần trước cũng mang ra dùng rồi.

Không cần biết ba cô bạn có ý gì hay chỉ trêu mình, Đường Vũ không tham gia, hai tay cứ nắm chặt nhau tới trắng bệch, tim đập to tới mức cô sợ người bên cạnh cũng nghe thấy được, hết sức căng thẳng.

Không lâu sau Tằng Kha và bốn chàng trai phòng 602 đi tới, bốn cô gái đi lên chào:

- Cháu chào dì.

Giọng Đường Vũ là nhỏ nhất.

- Đúng là bốn cô bé xinh đẹp.

Tằng Kha nhìn bốn cô gái một lượt, ánh mắt hơi dừng lại trên người Đường Vũ:

Đường Vũ cảm thấy máu toàn thân đông lại, nụ cười rất mất tự nhiên, thấy mẹ Tô Xán chuyên môn gật đầu cười khẽ với mình mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay Đường Vũ mặc một cái váy hoa liền thân màu ngà, hoa văn tên váy hoa cỏ màu nền nã đơn giản, phần vải dày che cao quá bầu ngực rồi mới tới vải voan nhẹ, lờ mờ xương quai xanh gợi cảm, chiếc cổ tao nhã. Trên gương mặt xinh đẹp, môi thoa chút son dưỡng nhàn nhạt, mũi nhỏ xinh xinh, đôi mắt sáng, lông mày tinh tế, không để tóc đuôi ngựa mà buông tự nhiên, cách trang điểm cùng ăn mặc này giảm đi nhiều sự lạnh lùng xa vằng t hường ngày, tăng thêm một phần dịu dàng đáng yêu như cô bé nhà bên.

Không biết mẹ mình thế nào, nhìn Đường Vũ đứng dưới ánh đèn vàng vọt mờ mờ từ nhà ăn hắt ra, trong đầu Tô Xán tức thì hiện ra bài thơ của Tô Thức miêu tả Tây Hồ.

Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,

Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.

Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,

Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.

……….

Mưa tan, ánh nước tuyệt vời

Mù sương, sắc núi một trời mê li

Tây Hồ đâu kém Tây Thi

Phấn son đậm nhạt diệu kỳ như nhau.

Chín người đi lên tầng hai, đây vốn là nơi giành cho giáo viên trong trường, thức ăn tốt hơn ở tầng một, cũng vắng vẻ hơn, phù hợp nhóm bọn họ.

Bàn hình chữ nhật, Tằng Kha ngồi giữa, mỗi bên hai chàng trai, bốn cô gái ngồi phía đối diện.

- Bình thường các cháu ăn thế nào thì cứ gọi như vậy nhé.

Cho dù Tằng Kha cười rất ôn hòa, cũng không hề đặc biệt chú ý tới mình, nhưng Đường Vũ luôn có cảm giác mỗi lời nói có vẻ nhắm vào mình, làm cô không khỏi căng thẳng, từ đầu tới cuối không dám giao lưu ánh mắt với Tô Xán, lúc này chủ động đứng ra gọi món ăn.

Chỗ này không có món gì cao cấp, cũng không có món gì quá tệ, hơn nữa chỉ cần không phải cố ý ăn kiêng, Đường Vũ rất biết chú ý cân bằng dinh dưỡng.

Đây là thời khắc rất có thể ảnh hưởng tới tương lai của Đường Vũ, đám Trình Thông Thông không trêu chọc Đường Vũ như lúc nãy nữa, đều rất đoàn kết cùng nhau trò chuyện với Tằng Kha, Trình Thông Thông giỏi giao tiếp, Nguyễn Tư Âu khôn khéo, Đồng Đồng đáng yêu được lòng trưởng bối. Bên kia lúc này chỉ có Lý Hàn phối hợp, không khí tự nhiên, giảm bớt áp lực cho Đường Vũ.

Tằng Kha từng trải qua giai đoạn này rồi, không hỏi tới quan hệ Tô Xán và Đường Vũ, chỉ nói chuyện học tập và cuộc sống trong trường, giống như hoàn toàn không mang mục đích nào khác.

Giữa bữa cơm, không khí thân thuộc hơn nhiều, Nguyễn Tư Âu hai mắt tỏa sáng hỏi:

- Dì ơi, lúc nhỏ Tô Xán như thế nào?

Tằng Kha hơi ngạc nhiên, nãy giờ cô bé này nhiệt tình nhất, nếu không phải là bạn cùng phòng Đường Vũ, lại có Đường Vũ ở đây, có khi còn nghĩ cô bé này và con mình có gì đó.

- Chuyện từ bao giờ rồi, hồi bé đứa trẻ nào chẳng giống nhau, nghịch ngợm bướng bỉnh một chút, có gì đáng kể đâu.

Tô Xán hơi sợ Nguyễn Tư Âu lại đem chuyện này lên mạng:

- Nói tới Tô Xán hồi nhỏ phải chia ra làm nhiều giai đoạn lắm, khoảng chừng tiểu học đi, lúc đó Tô Xán rất nghịch ngợm, thường cầm đầu một đám trẻ con trong tiểu khu đi quậy phá, hồi ấy nó rất đẹp trai, được mấy cô bé thích lắm. Trong đó có một cô bé đặc biệt thân thiết với nó, đến mức cha mẹ người ta sợ, tách hai đứa ra, cô bé đó về sau lớn lên rất xinh đẹp.

Tằng Kha nói câu này cố ý nhìn Đường Vũ:

Cả đám cũng cùng đổ dồn ảnh mắt vào Đường Vũ, Đường Vũ hơi đỏ mặt nói:

- Cháu biết ạ, đó là Tiêu Vân Vân, bọn cháu học chung trường một thời gian.

- Dì, dì ăn nhiều chút ạ.

Nguyễn Tư Âu hôm nay đào được kho báu rồi, hoàn toàn quên mất mình không phải nhân vật chính, nhiệt tình gắp thức ăn cho Tằng Kha, đợi bà ăn một lúc rồi lại hỏi:

- Tiếp đó thế nào nữa ạ?

Tằng Kha không phiền, vui vẻ kể tiếp:

- Từ thời tiểu học lên trung học, Tô Xán trầm tính hơn, chuyển sang nghịch ngầm, không ít trò tai quái, bị cảnh sát bắt vào đồn rất nhiều lần.

- Tô Xán bị cảnh sát bắt?

Cả một đám kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ, Tô Xán rất quy củ rồi, không ngờ y có quá khứ “oai hùng” như vậy:

- Mẹ, làm sao mẹ biết?

Tô Xán bất ngờ không kém, mồm há ra.. Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Đường Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.