Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 44: Không phải tưởng tượng em là ai đó chứ?



- Bước tiếp theo cậu định làm như thế nào? Đem Facebook tới trong nước à? Tôi nghe nói facebook đã có một triệu người dùng rồi phải không?

- Bước tiếp theo là chuẩn bị khởi động mạng xã hội thích ứng với tình hình trong nước, ở điểm này đã có một số công ty trong nước đi trước, cho nên đây là thời đại đua ngựa, Facebook tiếng Trung là chuyên lửa cháy ngang mày.

Tô Xán biết nợ Lâm Lạc Nhiên một lời giải thích, hơn nữa tình huống thế này càng nói nhiều càng tốt:

- Facebook trong tương lai nếu không có gì bất ngờ sẽ là người lãnh đạo của thế giới internet, mạng internet nước ta sẽ ngày càng phát triển, sẽ là chiến trường trọng yếu, không thể đánh mất.

Tô Xán càng nói càng hào hứng, kể cho hai cô gái nghe dự định tương lai của mình về Facebook Trung Quốc. Đường Vũ nhìn Tô Xán với ánh mắt có chút si mê kiêu ngạo, còn Lâm Lạc Nhiên thì tinh thần có vẻ đi xuống, nhưng khi Đường Vũ cảm giác được quay đầu sang, cô lại nhanh chóng khôi phục lại nụ cười tự nhiên.

Lâm Lạc Nhiên dựa lưng vào thành giường, bấm điều hòa nhiệt độ.

- Chuyện này cha mình cũng biết rồi, cha mình có người quen là lãnh đạo chủ quản bộ sản nghiệp thông tin, tên Cung Thọ Nhân, lần sau cậu tới Bắc Kinh đi, cha mình an bài cậu gặp chú ấy, chú ấy giúp đỡ, ít nhất về mặt thủ tục phía chính phủ dễ dàng hơn nhiều, tình hình trong nước dù sao khác nước Mỹ, mặt này không thể lơ là được đâu.

Tô Xán hơi ngần ngừ, gật đầu:

- Được.

- Cha tôi đánh giá cậu rất cao, nói làm cả đời mới có 600.000 trong tài khoản, chuẩn bị để mua nhà cho tôi làm của hồi môn, nhưng cậu có cả tỷ đồng. … thôi, vậy là chuyện chính bàn xong rồi, mình đi tắm đây.

Lâm Lạc Nhiên giảu môi, mắt lướt qua Tô Xán một cái, đứng dậy, lấy đồ mang thẳng vào phòng tắm, trước khi đóng cửa lại còn cười khì khì:

- Mình có thói quen tắm lâu, hai người là cô nam quả nữ rồi, làm gì thì làm, coi mình như không khí là được.

Đóng cửa lại, Lâm Lạc Nhiên vặn nước, người dựa sát vào cửa, lặng lẽ nghe ngóng động tĩnh biên ngoài, lâu sau lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ nào đó đi, cởi bỏ váy áo, tấm thân trần truồng đi vào trong bồn nước nóng, trầm mình vào trong đó, đôi mắt sáng chăm chăm nhìn trần nhà.

Cho dù Tô Xán ảo tưởng có một con chuột xuất hiện trong phòng tăm, sau đó Lâm Lạc Nhiên trần truồng chạy ra, nhưng biết rằng cơ bản chuyện này không thể xảy ra, dù có con chuột, đoán chừng nó cũng gặp họa thôi, tiếp đó là bị nha đầu ném ném bay ra ngoài cửa sổ.

Có điều nghe tiếng nước chảy róc rách, hơi nóng phả ra từ khe cửa, trong không khí phảng phất như lan tỏa mùi thơm sữa tắm và cơ thể Lâm Lạc Nhiên, kích thích cao độ trí tưởng tượng của Tô Xán, y gần như có thể nhìn thấy trong lần hơi nóng mờ ảo, sóng nước vỗ dập dàn, cơ thể động lòng người kia hiện ra làm người ta muốn chảy máu mũi thế nào.

Lâm Lạc Nhiên dùng phương thức khéo léo nhất khen ngợi Tô Xán, dùng thái đồ nhẹ nhàng hời hợt nhắc Tô Xán nói trong nhà trợ lực cho y. Khi Tô Xán và Đào gia có mâu thuẫn, cũng là Lâm Lạc Nhiên liên hệ Lý Lạc hòa giải, cô gái ấy rốt cuộc sau bộ mặt thản nhiên kia đã hi sinh bao nhiêu? Đường Vũ nghiêng đầu nhìn phòng tắm, đôi mắt dưới hàng mi dài rất phức tạp:

- Lạc Nhiên... giúp đỡ anh rất nhiều đấy.

Nha đầu thích nghĩ quần này lại bắt đầu rồi, Tô Xán đi tới nắm tay Đường Vũ:

- Ừ, nhận ơn bằng giọt nước báo đáp bằng cả dòng sối, sau này anh sẽ cho Lâm đại tiểu thư một phong bao đỏ thật lớn, hoặc cổ phần ở Facebook. Như vậy chú Lâm khỏi phải lo rồi.

Đáng nhẽ ở tình huống này Đường Vũ phải lườm mình một cái trách móc mới đúng, nhưng mí mặt hạ xuống, cúi đầu, có chút khổ tâm mâu thuẫn.

Tô Xán đưa tay ra vỗ mông Đường Vũ bốp một cái:

- Nha đầu ngốc, không được suy nghĩ gì hết rõ chưa?

Tay vỗ xuống, tức thì cảm giác được sự đàn hồi vô cùng của cặp mông tròn lẳn dưới lớp váy mềm. Đường Vũ thì hoảng hốt giật mình, “á” một tiếng, vội hoảng hốt đưa tay bịt mồm lại, sợ Lâm Lạc Nhiên bên trong nghe thấy.

Còn Tô Xán chỉ ngửi thấy một khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt như nai con hoảng loạn, biểu cảm hiếm hoi vô ý lộ ra phong tình vô cùng quyến rũ, lại còn cô gái khác đang trần truồng trong kia, lòng Tô Xán nóng lên, ôm lấy Đường Vũ đè xuống giường.

Luống cuống tay chân, Đường Vũ, đẩy mạnh Tô Xán ra, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng chưa kịp ngồi thẳng lưng lên thì bị Tô Xán đẩy ngã xuống một lần nữa, hai tay cố định khuôn mặt đỏ rực kiều diễm của cô hôn xuống.

Đường Vũ không dám chống cự mạnh, sợ gây động tĩnh để Lâm Lạc Nhiên nghe thấy, cũng biết tình huống thế này càng kháng cự càng dễ khơi lên thú tính của Tô Xán, đành để lưỡi Tô Xán tiến vào miệng mình xục xạo.

Dù một tay Tô Xán chèo lên đồi ngực cô vày vò, tấn công hai đường, nhưng Đường Vũ không có chút hưởng thụ nào, dùng ánh mắt nài nỉ nhìn y, nhưng đổi lại sự cầu xin đó là hành động càng mãnh liệt của Tô Xán, lưỡi liếm qua cổ Đường Vũ, hướng tới bầu ngực tròn trịa.

Đường Vũ chỉ còn cách tung đòn sát thủ cuối cùng:

- Tô Xán, không phải anh tưởng tượng em là ai đó chứ?

Câu này thực sự hiệu quả tức thì, Tô Xán cứng người, vội vàng ngồi dậy, còn chưa kịp giải thích thì Đường Vũ hôn nhẹ lên môi y nói:

- Trêu anh đấy, ngủ sớm đi, em đi tắm.

….

Một câu nói đó làm Tô Xán không dám nấn ná chút nào nữa, tất nhiên không khả năng thực sự ngủ chung phòng với hai cô gái, khi xuống nhà mua hoa quả, y đã thuê một gian phòng bên cạnh, khi Đường Vũ đi tắm, liền tới phòng bên cạnh, bật điều hòa thật lạnh, chùm chăn ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, không tới nhà hàng ở khách sạn năm sao này dùng cơm, mà là cùng Lâm Lạc Nhiên tới phố ăn vặt gọi một lồng bánh bao hấp và cháo.

7 giờ 30 sáng, Tô Xán được giấc ngủ no nê, không bị nha đầu điên như biệt danh y mới đặt cho Lâm Lạc Nhiên đánh thức nữa, quán ăn lúc này đã khá đông rồi, người ngồi xuống, người chỉ mua thức ăn rồi vội vã rời đi, khung cảnh tấp nập nhộn nhịp.

Uống cháo không ngại ba người bọn họ trở thành tiêu điểm của người đi qua, Lâm Lạc Nhiên húp một ngụm cháo nóng hổi, lấy giấy ăn thấm miệng nói:

- Được ăn một bữa sáng miễn phí ở ĐH Thượng Hải đúng là một loại hạnh phúc.

- Yêu cầu hạnh phúc của bạn thấp thật đấy.

Tô Xán cười:

- Đúng thế, thời cao trung chẳng phải bạn có một bài phát biểu khá hài hước lại sâu sắc sao, mở đầu thế nào ấy nhỉ... Ừm...

Đầu óc Lâm Lạc Nhiên thi thoảng cũng như bị tắc:

- Tôi đói, trong tay anh có cái bánh bao, tức là anh hạnh phúc hơn tôi.

Đường Vũ bình thản đọc:

Lâm Lạc Nhiên đặt bát cháo xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Đường Vũ.

Tô Xán ngạc nhiên:

- Lúc đó em đã chuyển tới Nhị Thập Thất Trung rồi cơ mà?

- Còn nhớ Đỗ Đình không? Em vẫn giữ liên hệ với cô ấy, cô ấy kể cho em rất nhiều thứ liên quan tới anh, có cả..

Đường Vũ đột nhiên dừng lại, cánh môi hồng trong sáng sớm ánh lên sắc màu mê người, quay lại chủ đề cũ:

- Bài phát biểu đó không tệ.

- Cám ơn em khen ngợi.

Tô Xán cười hì hì:

- Anh còn nhiều ưu điểm lắm, em có thể từ từ tìm hiểu biểu dương, thời gian của chúng ta còn dài mà.

Đường Vũ bĩu môi:

- Vừa rồi vừa mới khen anh, bây giờ hơi hối hận rồi đấy.

Lâm Lạc Nhiên ngậm thìa trong mồm, răng cắn khẽ cái thìa, mí mắt hạ xuống:

- Mời hai vị nhớ cho, khi hai vị tình tứ với nhau, đừng quên bên cạnh có người nữa.

Ăn sáng xong, hai người tiễn Lâm Lạc Nhiên tới đầu đường Quang Hoa, gọi taxi, Lâm đại tiểu thư xưa nay tới lui như gió, chỉ nói:

- Mình phải về trước đây, còn có hoạt động muốn tham gia, hai người đừng tiễn nữa. Tô Xán, lần trước khiến cậu chạy mất, vốn định bắt đậu mời tiệc ở nhà hàng sang trọng nhất Thượng Hải, nhưng xét thấy thời gian qua cậu cũng vất vả, tạm ghi nhớ lấy, đợi khi nào Facebook tiếng Trung lập nên tính cả thể. Cố lên, tôi đợi cậu làm ra thành tích để những kẻ kia phải ngậm mồm.

Nói xong vẫy tay ngồi vào taxi đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.