Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 74: Tâm trạng không tốt



Trên sân khấu ba mươi doanh nhân ưu tú đang chụp ảnh chúc mừng nhau thì Tô Lý Thành, Tôn Gia Dũng đứng dậy bỏ đi, làm toàn bộ người bốn hàng đầu không khỏi nhìn về phía bọn họ, không ai có thái độ coi thường hay mỉa mai. Tô Lý Thành bỏ đi cũng là cái tát vào thể diện ban tổ chức, ngày mai thôi chuyện này sẽ ầm ĩ trên báo chí, nhiều người không khỏi suy nghĩ, không hổ là nhân vật dám mạnh tay cải cách quốc sĩ.

Tất nhiên cũng có kẻ mặt trở nên âm trầm như Giang Quách Thiếu.

Vương Thanh định đi theo, nhưng nghĩ một lúc lại thôi. Khi Tô Lý Thành đi qua hàng ghế thứ năm, ba người Tằng Kha, Tô Xán, Quách Tiểu Chung cũng đi theo, Tằng Na ở lại đợi Vương Thanh.

Đi ra tới đại sảnh, Tô Lý Thành nghe được mẩu đối thoại của mấy phóng viên mấy không xoay sở được vào hội trường, đang đợi ngoài chờ khách ra phỏng vấn.

- Không nghĩ Đại Dung xa sút tới mức này, số liệu đẹp ích gì, thực tế không phải cho nhiều công nhân nghỉ việc sao, thực tế mới là chân lý đanh thép nhất mà.

- Đúng thế, cứ ngồi không ăn bám vào công sức thế hệ trước thì làm sao có thể lâu dài được, bây giờ xí nghiệp trẻ trỗi dậy ầm ầm, bên lên thì phải có bên xuống thôi.

Tiếp đó thấy đoàn người Tô Lý Thành thì liền im bặt, Tô Xán có cảm giác tức cười, mấy phóng viên đoán chừng không chuyên mảng kinh tế mà chỉ đi lấy tin, tuy bình luận rất sai lầm và ngu ngốc, nhưng phản ánh một khía cạnh khác, đó là sự mất lòng tin, hình tượng quốc xĩ bây giờ gắn liền với tham ô, đấu đá nội bộ, lạc hậu quan liêu lười thay đổi.

Hành động của những kẻ thao túng sự việc hôm nay sẽ gây ra chuyện mất lòng tin như thế, giải thưởng mất giá trị, những người nhận giải chỉ coi là trò hề, có vẻ nhiều kẻ chẳng bận tâm.

Còn những lời mà Tô Xán không nghe thấy ở trong hội trường.

- Vừa rồi ai nói đó là con trai tổng giám đốc Đại Dung, rất đáng lôi kéo nhỉ.

Hạ Chi Minh cười nhạo đám Văn Lộ, Từ Hổ:

- Chẳng có trong danh sách, vậy có gì ghê gớm đâu.

Dương Lỗi, tên cười nhạo Quách Tiểu Chung thì nói:

- Lúc nãy còn vênh váo từ chối không tham gia du lịch với chúng ta, tôi cũng biết một chút về thằng này, cha y mới lên làm tổng giám đốc Đại Dung một năm thôi, thuộc hạng giàu xổi phất lên quá nhanh cho nên tư cách không theo kịp, lần trước chính y là người gây ra vụ đập xe ầm ĩ một thời, buồn cười thật, giờ như bỏ đi như chó cúp đuôi. Loại này chỉ cần xa cơ thất thế một chút sẽ nếm đủ hậu quả ngu xuẩn do mình gây ra.

….

Trên xe ô tô, Tô Lý Thành nhận được rất nhiều điện thoại.

- Vâng bí thư Vương, tôi hiểu, chuyện này không ảnh hưởng tới quyết tâm cải tổ của tôi.

Tô Lý Thành vừa cúp điện thoại của Vương Bạc thì nhận được điện thoại điện thoại của Tằng Toàn Minh.

- Tôi nghe kể rồi, cậu làm thế là đúng, hồng mềm bị người ta bóp mà, nhưng tỏ thái độ là đủ, chuyện này không thể công khai thừa nhận được, cứ nói là có chuyện gấp phải đi, dứt khoát không được có bình luận chống lại giải thưởng nào cả..

Tiếp đó là bốn năm cú điện thoại, đi nửa đường rồi mà điện thoại không dứt. Tô Lý Thành vừa tắt điện thoại xong, thấy Tô Xán nhìn mình chăm chú thì xua tay:

- Yên tâm, cha con đâu có yếu đuối như thế.

- Không phải, cha, hôm nay cha bảo dẫn mẹ con đi ăn ngon, kết quả giờ chưa có hột cơm nào vào bụng … con định hỏi có nên ăn ở đâu đó rồi hẵng về nhà được không?

…..

Mưa rào rào suốt cả một đêm, đến sáng vẫn còn tí ta tí tách, cuối mùa hè có lá xanh cũng có lá rụng, có giới truyền thông không an phận, danh sách nhà doanh nghiệp ưu tú Dung Thành đưa ra, ngay hôm đó lên báo tối, sáng hôm sau tràn ngập khắp sạp báo trong thành phố.

Ánh sáng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ mỏng, giảm bớt cường độ còn ánh mờ mờ trên tờ tạp chí đặt ờ bàn trà, có báo sáng báo tối.

Tô Xán ngủ dậy thì cha mẹ đã đi làm cả rồi, đánh răng rửa mặt xong, tay cầm bánh bao, tay xem báo, quả nhiên sự kiện tối hôm qua đã lên trang nhất mấy báo, tiêu đề “Đại Dung trượt khỏi danh sách”, “Tô Lý Thành bỏ về giữa chừng, phản đối lễ trao giải?”, “ Phải chăng có sự bất công?” không giống hai tên phóng viên thiếu kiến thức hôm qua, những bài báo này đều tỏ ý ngạc nhiên khi Đại Dung không có tên trong danh sách nhà doanh nghiệp ưu tú, có điều tuy giật tiêu đề rất mạnh, nhưng từng lời từng chữ đều rất cẩn thận chỉ nêu thông tin không ngả về bên nào, bọn họ ngửi thấy mùi trong chuyện này, hiển nhiên có thế lực lớn đứng sau thao túng, ai dám tùy tiện dây vào?

Mấy tờ báo quanh quẩn chỉ có chừng đó thông tin, có giá trị chút ít là phát biểu một quan chức dấu tên:” Không có thao túng hay bất công nào ở đây, tiêu chí đánh giá của chúng tôi rất nhiều, không vẻn vẹn dựa vào hiệu ích kinh tế thu được, Đại Dung liên tiếp hai năm liền có mâu thuẫn nội bộ gay gắt, kiện tụng triền miên, công nhân phía dưới phản ánh rất nhiều hiện tượng không bình thường …”

Không thèm đọc hết bài báo, Tô Xán bực mình ném sang một bên, đổi lại là ai cũng khó chịu, kết quả đã định Tô Xán cũng biết oán trời trách đất chẳng được tích sự gì, nhưng làm sao có thể thản nhiên.

Cầm lấy hộp sữa tu, bất chợt nhìn thấy một bức ảnh, Tô Xán kéo ngay tờ báo tới trước mặt, tiêu đề là “ Thành công lớn của bộ phim nhỏ”, bài báo nói về bộ phim ( Câu chuyện thành phố nhỏ) phát sóng vào đầu hè, là bộ phim kinh phí đầu tư rất thấp chưa tới 15 triệu, dàn diễn viên đều trẻ trung không danh tiếng, cốt truyện không nổi bật, nhưng mới chiếu được 5/20 tập đã gây sốt khắp cả nước.

Phim miêu tả cuộc sống trong ngôi trường ở thành phố nhỏ, có tất cả điều tuổi học sinh có, trốn học bỏ đi chơi, bị thầy giáo mắng, bị điểm kém không dám về nhà, thức suốt đêm trước kỳ thi … mở đầu sức bình dị nhưng diễn xuất chân thật của diễn viên, tạo ra cộng hưởng lớn, mỗi người như nhìn thấy bản thây trong đó.

Đặc biệt là vai nữ phụ Hạ Nhã bạn thân vai nữ chính, tuy thầm yêu vai nam chính, nhưng không thổ lộ, mà luôn giúp bạn mình có được tình cảm chàng trai. Cô gái nhờ tính cách độc đáo, chân thành đã chiếm lấy trái tim vô vàn fan nam lẫn nữ, thậm chí nhận được nhiều chú ý hơn cả vai nam nữ chính, được coi là phát hiện lớn nhất của phim.

“ … Trần Linh San ở trường biệt danh là tiểu hoa đán, bây giờ danh xưng đó không chỉ giới hạn trong trường nữa …”

Tô Xán gấp tờ báo lại, vậy là Trần Linh San cũng bắt đầu tỏa hào quang của mình rồi, Tô Xán thấy mình nên vui mừng cho Trần Linh San mới đúng, nhưng chẳng biết có phải vì chuyện của cha mình hôm qua hay không, Tô Xán không cảm thấy có chút niềm vui nào.

Lấy hai tay chà xát mặt, Tô Xán ngửa đầu trên ghế, hai mắt không tiêu cự nhìn trần nhà thất thần, trong đầu vang lên đoạn đối thoại.

- Năm năm nữa bạn còn nhớ mình không?

- Nhớ.

- Vậy mười năm sau.

- Vẫn nhớ.

….

- Vậy hứa đi, hứa không bao giờ được quên mình nhé!

Trong lòng có cảm giác buồn bực kìm nén, Tô Xán chỉ muốn hét lên thật to để nó phát hết ra ngoài.

Ngồi bần thần một lúc thì điện thoại vang lên, Tô Xán nhìn tên hiển thị, nhận máy mỉm cười nói:

- Đây không phải là trường học, không cần mới sáng sớm đã thúc dục dậy đi học, có phải tối qua trò chuyện quá hưng phấn không?

- Đâu có.

Giọng Đường Vũ truyền tới, hôm nay luôn thẳng tính, hôm nay có chút quyến rũ nho nhỏ:

- Thời tiết hôm nay rất tốt.

Cô thích mưa, thích cả trời sau mưa.

- Đúng thế, hay là chúng ta đi ra ngoài dạo phố, ăn chút gì đó nhé.

- Tâm tình anh không tốt à?

Tô Xán quá quen bị Đường Vũ nắm bắt chính xác tình cảm rồi:

- Ừ, hơi tệ.

- Vậy em tới tìm anh.

- Anh đang ở nhà.

- Thì sao, em chưa tới nhà anh bao giờ mà.

Đường Vũ rất mạnh miệng, cuối cùng nhỏ giọng hỏi:

- Cha mẹ anh... Có nhà không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.