Đại Niết Bàn

Quyển 7 - Chương 2: Vĩ Thanh: Người thương tâm



Cuộc tụ hội ở Yến Tắc Hồ rất thành công, ngày thứ hai thậm chí Trình Thông Thông còn cùng Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng đi chiếc Lincoln dài ngoằng tới, đem thêm không khí cho buổi tụ hội đang có phần ảm đạm. Chưa hết Ngô Thì Nhuế và ba cô bạn gái trong tổ bay, rồi Mục Giai Trúc và Ninh Đông từ Thượng Hải tới muộn nhất làm không khí sôi trào, khiến đả đám con trai nuốt nước bọt liên hồi. Tiết Dịch Dương như có sở thích đặc biệt với nữ tiếp viên hàng không, còn khoa trương xin lỗi Tô Xán muốn "nối lại tình xưa", Tô Xán tuyên bố cắt đứt với hắn.

Chỉ tiếc Điền Điền đúng dịp du lịch không có mặt, nếu không Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ gặp cô gái giống hệt Lâm Lạc Nhiên hẳn là cảnh rất đặc sắc.

Bạn bè bốn phương tám hướng tới đầy đủ, làm Tô Xán cảm động vô cùng, nhưng vẫn nói:" Thương hại kẻ yếu là sự an ủi kịp thời, với kẻ mạnh lại là sự xỉ nhục lớn nhất, mọi người đang xỉ nhục tập thể tôi."

Khỏi nói cũng biết phát biểu lớn gan này làm Tô Xán bị một trận đòn tập thể tàn tệ.

Cuối cùng mọi người chụp ảnh chung ở bên Yển Tắc Hồ, trên đầu là trời xanh ngắt, dưới là nước gợn lăn tăn, đám tiểu thư công tử quen sống ở thành phố bị mặt trời Hoàng Thành chiếu đen nhẻm, nhưng ai nấy đều nhe hàm răng trắng xóa cười rạng rỡ.

Bức ảnh đó sau này được nhiều người đóng khung kính, đồng thời trân trọng giữ mãi trong đầu.

………..

Khu phong cảnh Đại Xà Sơn – Thượng Hải.

Trước biệt thự Tử Kinh Hoa đỗ mấy cỗ xe đắt tiền, người thường đi qua biệt thự này có thể nhận ra mấy cái xe đó đều không phải là bất kỳ chiếc xe nào trong số siêu xe giá trị trên 20 triệu của chủ nhân biệt thự.

Tô Xán ngồi trên ghế sô pha, nhìn Đào Tình bận rộn qua lại.

Một người giúp việc cười híp mắt mang đĩa hoa quả tới, đặt trên bàn:

- Tiểu Tô, nếm thử đi.

- Cháu cám ơn dì.

Tống Chân thì nói:

- Dì Triệu, mẹ cháu hiếm khi nào có cơ hội bận rộn như vậy, dì và dì Vương ngồi nghỉ đi, để mẹ cháu làm là được rồi.

Dì Vương và Dì Triệu là hai người giúp việc làm cho mẹ Tống Chân từ lâu, bây giờ cũng theo hai mẹ con họ về nước, Tô Xán lúc mới tới còn tưởng là thân thích của Tống Chân, từ cách ăn mặc nói năng cử chỉ, đều chẳng có chỗ nào giống người giúp việc.

- Sao thế được, hai đứa nói chuyện đi, dì không quấy rầy nữa.

Dì Triệu cười hiền lành, đi vào bếp giúp việc, thi thoảng lại nhìn hai người trẻ tuổi phòng khách cười, làm Tô Xán và Tống Chân đều đỏ mặt.

Ăn cơm xong, Đào Tình chuẩn bị rất nhiều quà cho Tô Xán mang về, nhiệt tình vô cùng, ba người đang ngồi trên bàn nói chuyện thì có mấy chiếc xe tới.

Tống Chân tức thì đi dép lê chạy ra ngoài mở cửa, người đi đầu là trung niên nam tử da dẻ mịn màng, nụ cười ôn hòa, bên cạnh là Tống Hiến Thành chủ tịch Sâm Xuyên TQ, chính là Tống Thế Hạo, cha Tống Chân, là cột chống trời của Sâm Xuyên, cho dù nụ cười bình thường cũng khiến người ta thấy rất cường thế.

- Tô Xán, muốn gặp cháu lâu rồi mà không có thời gian.

Tống Thế Hạo bắt tay Tô Xán, vui vẻ nói:

- Dạ, là cháu không kịp tới thăm chú dì mới đúng.

Tô Xán khiêm tốn nói:

Từ sau lần Tống Chân phát hiện ra Triệu Hạo ngầm bố cục tiến hành phản công trận đại SP, bất ngờ là không gặp cản trở gì, từ việc lấy giấy phép tới các loại vấn đề nghiệp vụ đều được bộ sản nghiệp thông tin giải quyết nhanh chóng thuận lợi đúng trình tự. Tô Xán đương nhiên hiểu Tống gia đang tỏ thái độ, có lẽ Tống Chân nhìn ra được tương lai của Thượng Mạch, so với việc lập nên một địch thủ, không bằng trở thành đồng minh.

Cô gái này tầm nhìn khí phách không thua kém đấng nam nhi.

Cho dù đối phương chỉ xuất phát từ tầng chiến lược, dù sao cũng là tặng cho một phần lợi ích và ân tình, cho nên hôm nay Tô Xán nhận lời mời Đào Tình tới ăn cơm, không nghĩ là gặp cả Tống Thế Hạo.

Trò chuyện một hồi, Đào Tình đem lời an ủi để trong lòng rất lâu nói ra:

- Năm xưa dì và chú Tống cháu ở nước ngoài từng gặp nhiều gian nam nguy hiểm, đều dựa vào nghị lực vượt qua, tuổi trẻ mà gặp ít khó khăn cũng là tốt cho tương lai tránh va vấp.

- Chú và bộ trưởng Nghiêm cũng thảo luận về mô hình mạng xã hội của cháu, đó là ý tưởng tốt, phù hợp với sức sống của người trẻ tuổi, lớp người các chú già rồi, tương lai nằm trong tay bọn cháu đấy.

Tống Thế Hạo khéo léo biểu lộ rõ lập trường và thái độ:

- Không cần phải lo hành động của kẻ khác, kiên trì thứ mình làm.

- Vâng, cám ơn chú Tống.

Tô Xán gật đầu:

Mí mắt Tống Hiến Thành giật một cái, mấy ngày qua thần kinh ông ta căng như dây đàn, Tống Thế Hạo về nước một cái liền an bài gặp mặt Tô Xán, mai lại bay sang Tây Xuyên khảo sát, điều này đại biểu cho cái gì, cuộc quyết đấu lớn đã sắp bắt đầu?

Bất kể nói thế nào, Tô Xán gặp bất lợi đau đớn ở Mỹ là mở đầu cho một đại thế, những kẻ luôn rình rập thời cơ sao có thể bỏ qua.

Tống Chân giúp Tô Xán mang quà lên xe, trong nhà không ai theo bọn họ, để hết đồ vào xe xong, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Tô Xán:

- Cả đời có lẽ con người ta chỉ có thể làm được một việc kinh tâm động phách, nhưng đời người không phải chỉ có sự nghiệp là thứ đáng kể, cậu còn có cha mẹ, còn có nhiều sản nghiệp đáng nể phục khúc, còn có nhiều bạn bè, ví như.. Tôi.

Tô Xán tí nghẹn nước bọt, lần này dám khẳng định không phải mình tự đại, lời lẽ Tống Chân rõ ràng cho người bị bệnh tưởng như y không gian mơ mộng rất lớn.

Gò má như bạch ngọc của Tống Chân đỏ ửng, lúc này Tô Xán mới nhận ra, hôm nay Tống Chân trang điểm cầu kỳ, không phải tô son kẻ mắt, mà là trang điểm nhạt, nhưng tinh tế, làn da của Tống Chân rất trắng rất non, giống da Đường Vũ vạy, tựa hồ bấm nhẹ một cái có thể chảy ra nước.

- Nếu như tâm tình cậu không tốt, có thể tới tìm tôi bất kỳ lúc nào, vừa rồi cậu chẳng nói ở đây có sân tennis suốt ngày có người quét dọn mà chẳng ai dùng, rất lãng phí còn gì.. Nếu cậu tới, vậy là có người dùng rồi.

- Tôi tới làm gì, cô lại chẳng mặc váy đánh tennis.

Tô Xán cố ý nói sang chuyện khác, để làm giảm bớt cái không khí rất lúng túng có phần ướt át này:

Tống Chân nhìn Tô Xán bằng ánh mắt quyến rũ mê đắm lòng người, thái độ càng rõ ràng:

- Cậu không tới, sao biết tôi không mặc?

Mặc dù chỉ cần không phải lúc làm việc, Tống Chân luôn cho người ta ấn tượng điềm tĩnh ôn nhu, giống như nước vậy, nhưng nhân viên công ty đều biết Tống Chân rất cường thế chấp nhất, cô là cô gái trời sinh thông minh, hoàn cảnh gia đình làm cô điều hòa tốt lý trí và tình cảm.

Tô Xán làm cho cô động lòng, điều kiện vượt quá yêu cầu chồng tương lai của cô lẫn của mẹ cô, dù biết tình cảm của Tô Xán và Đường Vũ rất tốt, nhưng cô vẫn quyết định hành động.

Tô Xán thấy cổ hơi khô, tuy rất nhiều cô gái bày tỏ, ám thị với y, nhưng trừ Đường Vũ ra, lần đầu Tô Xán đối diện với một cô gái bày tỏ tình cảm thẳng thắn như vậy, hơn nữa còn là cô gái ưu tú xinh đẹp như thế, Tô Xán tất nhiêu kiêu ngạo. Có điều Tô Xán vừa đưa ra quyết định khiến trái tim y tổn thương sâu sắc đồng thời đầy chặt, nên lòng không có chút xao động nào nữa.

Đi lên ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Tống Chân, Tô Xán nói nhẹ:

- Cám ơn.

Sau đó lái xe rời đi.

Đào Tình ở trong nhà nhìn thấy cảnh này thì mừng rỡ vô cùng, nhưng Tống Chân bên ngoài cứ thất thần nhìn theo xe của Tô Xán đến khi nó khuất hẳn sau con dốc xuống núi, cô nhìn ra một người thương tâm trong Tô Xán.



Tiếp đó mùa hè qua đi, Tô Xán quay trở về trường học, Kiều Thụ Hâm từ Mỹ tới, đảm nhận vị trí phó tổng giám đốc Facebook TQ, giống như trước kia, thay Tô Xán lĩnh hết hỏa lực giới truyền thông.

Đám Tiêu Húc, Lý Hàn, Trương Tiểu Kiều rất biết ý, không một hỏi Tô Xán chuyện xảy ra ở Mỹ làm chấn động suốt cả mùa hè, trong trường thi thoảng có giáo viên đi qua bóp nhẹ vai y một cái, tỏ ý ủng hộ.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn kệ người ta vui hay buồn, thương tâm hay hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.