Đại Nịnh Thần

Quyển 1 - Chương 47: Bắc Phương Thần



Về công trình thủy lợi ở Quảng Nam Dạ Vị Ương đã có kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, mọi người chung tay tạo lửa, liên tục thảo luận vài ngày cùng vẽ bản đồ, chờ đợi thánh chỉ phê xuống của hoàng thượng là có thể khởi công, trước lúc đó Dạ Vị Ương và chúng quan viên công bộ cũng có thể tạm nghỉ ngơi một chút.

Chân mang đôi bạch oa tơ vàng thêu hoa văn màu tối, trên người cũng mặc hoa phục màu trắng tơ vàng hoa văn đồng dạng, tay áo, vạt áo và cổ áo đều đính một tầng nhung mao mềm mại màu trắng, gần đây tiết trời càng ngày càng lạnh, Dạ Vị Ương lúc ra cửa còn phải phủ thêm một kiện áo lông bạch hồ dày, cả người bị gói đến kín đáo chặt chẽ, đội lên mũ lông tơ phối với cẩm y hoa phục kia, thoạt đầu mới liếc nhìn qua còn tưởng quý phụ nhà ai xuất môn.

Loại trời lạnh này “quý phụ” kỳ thật không muốn xuất môn, thời điểm hắn ở trong ổ chăn ấm áp trên giường đột nhiên nghe bên ngoài cửa có người hô to tuyết rơi, vội gọi phó nhân tới giúp hắn mặc vào kiện kiện y phục rườm rà, lôi kéo Thường Thiếu Điển đi ra ngoài xem tuyết.

Từng mảnh bông tuyết như lông ngỗng xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống, dừng trên chớp mũi lành lạnh, Dạ Vị Ương nhịn không được đưa tay tiếp lấy, còn nhớ rõ lúc nhỏ, hằng ngày hắn ở trong sân nhà bà ngoại đắp mấy người tuyết, một cái là hắn, một cái là bà ngoại, còn có ba ba và mụ mụ.

Khi đó tổng nghĩ rằng có một ngày ba ba mụ mụ sẽ trở về, hắn lại có một gia đình hạnh phúc, chợt không khỏi “xuy” một tiếng nở nụ cười, đã là chuyện của đời trước hắn còn nhớ đến làm gì.

Có lẽ nguyên nhân là khí trời rét lạnh, ngã tư đường trước cửa bọn họ cơ bản không có người, trận tuyết ngày hôm qua đã trải lên mặt đất một tầng tuyết trắng mềm mịn, bánh xe luân y lăn ở phía trên phát ra tiếng vang thanh thúy, ngẫm lại bản thân đã lâu chưa có hoạt động, Dạ Vị Ương tự mình thúc luân y đi đến bên cạnh vách tường tính toán thử tập đi.

Thường Thiếu Điển ở kế bên giúp đỡ: “Dạ đại nhân, ngươi cẩn thận chút a.”

Dạ Vị Ương từ trên luân y đứng lên, hai cái đùi giống như vừa mới chạy ma-ra-tông nhũn ra không ngừng run rẩy, may mắn có Thường Thiếu Điển đỡ hắn mới có thể miễn cưỡng chính mình đứng lên, một tay nắm chặt vách tường, Dạ Vị Ương có chút đắc ý nở nụ cười, hắn đã lâu không được đứng như vậy.

“Ngươi buông tay, để tự ta đi hai bước thử xem.” Bản thân Dạ Vị Ương bám vào vách tường, thử nhấc chân về phía trước một bước nhỏ, chân giống như bị nhồi đầy chì vừa trầm vừa nặng, tuy rằng quá trình có chút gian nan, nhưng tốt xấu hắn vẫn đi được bước đầu tiên.

Sau khi di chuyển một bước Dạ Vị Ương nhất thời có cảm giác được khích lệ, ngay sau đó hướng phía trước đi thêm bước thứ hai, bước thứ ba… Hắn liền như vậy dựa vào tường đi liên tiếp bốn năm bước, nhưng chỉ có cự ly ngắn ngủn như vậy cũng khiến trán Dạ Vị Ương chảy ra mồ hôi lạnh.

“Đại nhân, nghỉ ngơi một lát a.” Thấy Dạ Vị Ương mệt đến hoảng, Thường Thiếu Điển vội đẩy luân y qua muốn cho nam nhân ngồi xuống.

Dạ Vị Ương lắc đầu, chẳng những không ngồi ngược lại còn buông hai tay ra, nhìn vách tường bên phố đối diện phòng, ngăn không được hai mắt tỏa sáng: “Thiếu Điển, ngươi dìu ta đi qua đi.”

Gặp Dạ Vị Ương có tâm rèn luyện, thân là thái y Thường Thiếu Điển tự nhiên biết tập đi nhiều đối với Dạ Vị Ương là chuyện tốt, hắn cũng không tái kiên trì, tiến lên vươn một tay làm chỗ dựa cho Dạ Vị Ương gắt gao bám lấy.

Tay chậm rãi buông bức tường ra, Dạ Vị Ương nắm lấy cánh tay Thường Thiếu Điển hướng vách tường phố đối diện từng bước nhỏ đi tới, chân đạp lên tầng tuyết thật dày vừa lúc cho hắn một cái chống đỡ, tuy rằng chân run đến lợi hại, những vẫn bước không ngừng, nét vui mừng lộ rõ trên mặt Dạ Vị Ương, đi được bước đầu tiên hắn bắt đầu suy nghĩ ngày mai mình có thể chạy có thể nhảy.

Dưới sự đắc ý, hắn lại hướng về phía trước mà đi từng bước, lúc này không giống như khi nãy cẩn thận chú ý, ngược lại đánh bạo đi đến đối diện, đáng tiếc vừa mới đi được nửa đường cả người liền mất thăng bằng ngã sấp vào trong tuyết, ngay cả Thường Thiếu Điển cũng bị túm theo té lăn trên mặt đất.

Một trận vó ngựa dồn dập từ phía xa truyền đến, Thường Thiếu Điển vội từ trên đất ngồi dậy kéo Dạ Vị Ương đứng lên, chính là nam nhân mặc nhiều quần áo vừa dày vừa nặng, chân lại bị lúng sâu trong tuyết còn bản thân thì không có khí lực rút ra, nhìn khoái mã kia càng ngày càng đến gần, Thường Thiếu Điển thoáng chốc mờ mịt chỉ biết phải đem Dạ Vị Ương lôi lên, nhưng hắn còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị Dạ Vị Ương dùng sức đẩy ra.

“Đại nhân ——” Thường Thiếu Điển bị đẩy sang một bên vừa quay đầu lại nhìn thấy con ngựa kia đã muốn giẫm nát người Dạ Vị Ương.

Dạ Vị Ương ôm đầu dứt khoát nằm sấp trên tuyết, chỉ nghe tiếng la của Thường Thiếu Điển cùng ngựa tiếng hí thanh, chờ một hồi cảm thấy trên người mình không có đau chỗ nào, buông tay ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy con ngựa kia ngã vào địa phương cách hắn không xa, một nam nhân mang giày màu đen đứng ở bên cạnh hắn, người nọ cũng vừa vặn ngồi xổm xuống, Dạ Vị Ương cả kinh: “Là ngươi?!”

Trong hắc mâu hẹp dài của nam nhân thấm ra vài phần ý cười: “Bắc Phương Thần, tên của ta.”

Hết chương thứ bốn mươi bảy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.