“Đừng ồn nữa! Phiền chết đi được! Phiền chết đi được! Đại tướng quân phải bồi bản cung, đây là chuyện tối trọng yếu nhất thiên hạ!” Kiến An công chúa bịt lỗ tai lớn tiếng quát: “Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!”
“Chẳng lẽ công chúa cảm thấy ngươi so với an nguy Thiên quốc quan trọng hơn?” Muốn hắn cứ như vậy rời đi, nằm mơ, cho dù chuyện hôm nay phải bất hòa với Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương cũng nhìn không được Kiến An công chúa khóc lóc om sòm như thế.
Tuy vừa rồi xú hoàng đế kia đùa giỡn hắn, nhưng cũng gián tiếp cho Dạ Vị Ương một ít can đảm để đối đầu với công chúa, Tịch Thiên Thương bây giờ còn chưa thật sự muốn làm gì hắn, càng không để cho công chúa động đến hắn.
Dạ Vị Ương thậm chí lớn mật đoán rằng, Tịch Thiên Thương muốn đối phó đám ngoại thích tất nhiên sẽ xuống tay với thái hậu, thái hậu yêu thương công chúa như thế, ai biết mấy ngày nay Tịch Thiên Thương ngoảnh mặt làm ngơ là có vài phần cố ý bên trong hay không?
Cho dù thế nào, Dạ Vị Ương biết hắn không xui xẻo là đủ rồi.
“Ta nghe thanh âm công chúa tựa như hồng chung, khí sắc cũng tốt không giống như có bệnh trong người, nếu nói thật sự bị bệnh thì để thái y nhìn xem, Thường thái y, còn không mau giúp công chúa chẩn bệnh.” Dạ Vị Ương ngay cả Thường Thiếu Điển cũng dẫn theo.
Kiến An công chúa đã mất đi bình tĩnh lại có phần giống như kẻ ngốc nói chuyện, nói tới nói lui vẫn không nói được nửa câu hữu dụng, tính khí không hùng hùng hổ hổ thì chính là càng quấy bướng bỉnh, căn bản không cho Thường Thiếu Điển đến gần, lại ồn ào nàng đúng là bị bệnh, chỉ vào Dạ Vị Ương nói: “Ngươi muốn giết bản cung phải không? Người tới a, mau đem tiện nhân này kéo xuống loạn côn đánh chết cho ta!”
Nếu là bệnh, Dạ Vị Ương cảm thấy Kiến An công chúa xác thực bị bệnh, nhưng chính là loại bệnh công chúa ngu xuẩn muốn chết, hơn nữa còn hết thuốc chữa.
Dạ Vị Ương an vị ngồi bất động trên luân y, đường đường mệnh quan triều đình làm sao công chúa nói đánh chết liền đánh chết, như vậy chẳng phải quyền lực so với hoàng đế còn lớn hơn sao.
“Công chúa bị bệnh, các ngươi chỉ đứng một bên nhìn? Còn không mau đem công chúa vào phòng.” Thanh âm ôn nhuận từ trong phòng truyền đến, nam tử tàng lam (màu tím) hoa phục đẩy cánh cửa chậm rãi đi ra, mang theo mục quang sắc bén chậm rãi lướt qua mọi người, nguyên bản trong viện huyên náo ầm ĩ nhất thời yên tĩnh trở lại.
Người này chính là có bản lĩnh như vậy, không giận tự uy, rong ruổi sa trường tự tay đâm chết địch nhân, ánh mắt mang theo sát khí tựa như mũi kiếm bén nhọn khiến người không dám nhìn thẳng, cho dù trang phục bình thường như thế, Lưu Bá Hề vẫn tuấn lãng hào phóng như vậy làm cho người ta không muốn rời mắt.
Nhìn thấy nam tử mấy tháng nay không gặp, Dạ Vị Ương trong lòng ngũ vị tạp bình (cảm xúc lẫn lộn), đột nhiên Lưu Bá Hề thoáng đem tầm mắt đặt lên người hắn, Dạ Vị Ương quay đầu tránh đi ánh mắt đối phương: “Đại tướng quân rốt cuộc cũng chịu xuất hiện.”
Nhìn bộ dáng không được tự nhiên của Dạ Vị Ương, trong mắt Lưu Bá Hề lộ ra tia cười nhạt khó ai phát hiện, hai tay ôm quyền nói với mọi người: “Làm phiền các vị quan tâm, Bá Hề đã không có việc gì, hiện tại ta sẽ trở lại vị trí làm việc ta nên làm.”
“Tướng quân ngươi không thể đi, ngươi đã đáp ứng mẫu hậu phải bồi ta, ngươi nếu, nếu bỏ đi, ta ngay lập tức nhảy xuống hồ.” Kiến An công chúa hướng Lưu Bá Hề xông tới, thân thủ gắt gao nắm lấy cánh tay nam nhân, bộ dáng sắp khóc.
“Công chúa thân thể thiên kim, những lời như vậy nói ít sẽ tốt hơn.” Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Lưu Bá Hề một lòng đem từng ngón tay Kiến An công chúa đang nắm lấy cánh tay hắn mở ra, không hề liếc mắt đến nữ tử rơi lệ một cái mà bước về phía trước.
Sự tình đã được giải quyết, Dạ Vị Ương không cần thiết ở lại nữa, hắn di chuyển luân y nói: “Đại tướng quân nếu đã quyết định trở về công tác, vậy nơi này không còn chuyện của ta.”
Dạ Vị Ương vừa xoay luân y đi được hai bước, phía sau liền truyền tới tiếng mắng chửi của Kiến An công chúa: “Dạ Vị Ương! Ngươi là tiện nhân hại nước hại dân, ta có cái gì thua kém ngươi, vì sao ngươi đã cướp đi hoàng đế ca ca của ta, hiện tại ngay cả Bá Hề cũng muốn cướp!?” (quá nhọ)
Những người xung quanh một trận kinh hô, Dạ Vị Ương còn chưa quay đầu lại, luân y đã bị người dùng sức đẩy mạnh ngã sang một bên, người trên luân y bị văng ra ngoài, mất thấy sắp đập xuống đất, thì một bàn tay kịp thời tiếp được hắn.
Ngẩng đầu, đối diện Dạ Vị Ương là ánh mắt mang theo lo lắng của Lưu Bá Hề, đối phương sau khi nhìn hắn thì liếc mắt đến luân y ngã trên mặt đất, trên khuôn mặt ôn nhuận rất nhanh nhiễm một tầng băng sương so với mùa đông còn lãnh liệt hơn, biểu tình nghiêm túc như thế lại dẫn theo vài phần uẩn giận mà Dạ Vị Ương trước đây chưa từng thấy qua, chợt nhìn đến thật sự có chút dọa người.
�
Dạ Vị Ương không ngờ một Lưu Bá Hề ôn nhuận như ngọc sẽ có lúc lộ ra biểu tình khiến người ta sợ hãi như vậy, mà Kiến An công chúa cũng giống như Dạ Vị Ương bị ánh mắt lãnh liệt của Lưu Bá Hề dọa đến, đứng tại chỗ không nhúc nhích, sợ hãi nhìn Lưu Bá Hề.
“Công chúa điện hạ, ngươi nháo đủ chưa?!”
Một câu chất vấn làm lòng người chấn kinh, Dạ Vị Ương nửa tựa vào ngực Lưu Bá Hề cũng có phần bị dọa mà khẽ run, càng miễn bàn Kiến An trước nay quen được người dỗ dành giống như ôn thất tiên hoa, Kiến An công chúa mãnh liệt run rẩy, nước mắt bắt đầu lách tách rơi xuống, vô cùng đáng thương nhìn Lưu Bá Hề, tựa hồ không thể tin Lưu Bá Hề vì một nam nhân mà rống nàng.
“Thái hậu giá lâm ——”
Đang lúc giằng co, ngoài cửa truyền đến thanh âm thái giám lanh lảnh, đúng là thái hậu đã đến.