Đại Nịnh Thần

Quyển 1 - Chương 63: Hỗn đản Tịch Thiên Thương (2)



“Quân thần khác biệt! Quân thần khác biệt!” Lại là những lời này, Tịch Thiên Thương bị Dạ Vị Ương nhiều lần cự tuyệt có chút giận, từ khi nào người này thích cự tuyệt hắn như vậy, một lần rồi một lần.

Tịch Thiên Thương bộ dáng phát hỏa tương đối dọa người, Dạ Vị Ương vội nắm lấy y phục bên cạnh, thấp giọng nói: “Vi thần cáo lui.” Hắn nhích tới bên giường muốn đi xuống, Tịch Thiên Thương cũng không quản hắn, chỉ ở một bên nhìn, ánh mắt hàm chứa vài phần hờn giận cùng châm chọc như đang nói: “Trẫm ngược lại muốn xem ngươi như thế nào có thể tự mình đi ra ngoài.”

Ánh mắt kia khiến Dạ Vị Ương lần đầu có cảm giác nguy cơ cùng hoảng loạn khó tả, hắn thậm chí còn không mang giày tất, hai chân xích lõa rơi xuống mặt đất dẫn đến một trận lương ý.

Tuy rằng hai chân không có nhiều khí lực chống đỡ rời giường liền lung lay sắp đổ, Dạ Vị Ương cắn chặt răng từng bước đi về phía trước, không dám nhìn tới ánh mắt như lửa đốt Tịch Thiên Thương phía sau lưng.

Dạ Vị Ương không có biện pháp bình tĩnh giống như ngày thường, hôm nay những lời của Tịch Thiên Thương mỗi câu đều làm cho hắn tâm phiền ý loạn, hắn đột nhiên hiểu được lúc trước Lưu Bá Hề vì cái gì khăng khăng muốn hắn ly khai hoàng cung, hoàng cung tựa như vũng bùn, lúc đầu nghĩ chỉ ngập đến cẳng chân, sau khi bước vào mới phát hiện đã hãm sâu không thấy đáy, từng chút đem hắn nuốt trọn.

Lưu Bá Hề đã biết bí mật Tịch Thiên Thương không phải thân sinh của hoàng đế tiền triều hay chưa? Dạ Vị Ương cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng đến tim hắn, từ đỉnh đầu xông ra.

Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, một khi biết được bí mật này từ nay về sau hắn không còn biện pháp làm một quan viên triều đình bình thường nữa. Lưu Bá Hề nói đúng, triều đình là nơi phức tạp lại nguy hiểm, không phải như trong tưởng tượng hiểu biết đời trước của hắn, địa phương hắn có thể dung nhập như cá gặp nước, hắn đem hết thảy nghĩ quá đơn giản quá đương nhiên.

Suy cho cùng, đây là thời đại một quốc gia một người cầm quyền.

“Vị Ương, chuyện ta là do Tịch Thiên Lâu và thái hậu sở sinh khiến ngươi sợ?” Thanh âm Tịch Thiên Thương vang lên trong căn phòng trống rỗng, trầm thấp lại mang theo vài phần rét lạnh, “Ngươi sẽ đem bí mật này nói cho người trong thiên hạ biết sao?”

“Sẽ không.” Dạ Vị Ương cơ hồ lập tức trả lời như chém đinh chặt sắt, hắn đương nhiên sẽ không, nhưng vấn đề là Tịch Thiên Thương có tin hắn hay không, mà nếu người này không tin hắn vậy tại sao nói cho hắn bí mật này.

Dạ Vị Ương cảm thấy chính mình bị kéo xuống vực sâu băng lãnh, chỉ cần chút khinh suất sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

“Vậy hiện tại ngươi muốn đi đâu?” Lời nói đột nhiên vang đến bên tai làm cho Dạ Vị Ương kinh hoảng, hai chân vốn đã mềm nhũn vô lực người liền ngã ngồi trên mặt đất, hắn đã cố sức đi lâu như vậy rồi, bây giờ nhìn lại bất quá chỉ có mấy bước mà thôi, Tịch Thiên Thương đơn giản tiến đến vài bước là có thể đuổi kịp hắn.

Dạ Vị Ương ngẩng đầu hướng Tịch Thiên Thương nhìn lại, nam tử kia từ trên cao nhìn xuống hắn, trong con ngươi thâm thúy nhìn không ra tình tự.

“Vi thần… Cái gì cũng không biết.”

Chuyện đến nước này, Dạ Vị Ương chỉ có thể lựa chọn giả ngu, lời này đã biểu thị lập trường của hắn, hắn sẽ không đem bí mật của Tịch Thiên Thương nói với kẻ khác. Nhưng vấn đề là, Tịch Thiên Thương không phải lo Dạ Vị Ương có giữ được bí mật hay không, mà là muốn đem Dạ Vị Ương kéo đến bên cạnh huyền nhai khiến nam nhân này phải đưa ra lựa chọn.

Bàn tay ôn hậu nhẹ nhàng xoa mắt cá chân nam nhân, một đường chậm rãi đi lên, mơn trớn cẳng chân cho tới đầu gối rồi dễ dàng thâm nhập vào bắp đùi dưới quần, hành vi của Tịch Thiên Thương đã trực tiếp cho Dạ Vị Ương đáp án.

Muốn Tịch Thiên Thương tin tưởng thì Dạ Vị Ương phải xuất ra hành động thực tế, câu trả lời rất đơn giản.

“Một lần nữa làm người của trẫm.” Áp người lên thân, Tịch Thiên Thương một tay gắt gao bắt lấy thắt lưng đem Dạ Vị Ương đè trên mặt đất, hơi thở pha lẫn mùi rượu phun lên cổ Dạ Vị Ương mang đến nhiệt lượng nóng rực.

“Hoàng thượng! Dạ Vị Ương thề sẽ không đem bí mật của ngài nói ra, cả đời này chỉ nguyện trung thành với một mình hoàng thượng… Ưm!” Môi bị phong bế, hơi thở xa lạ từ phía trên bao phủ xuống, tựa như cuồng phong từ trên thiên không đánh tới, giống như mây đen mù mịt muốn làm thế giới này sụp đổ, ép đến Dạ Vị Ương thở không nổi, không thể chịu được kiểu hôn môi cường hãn bá đạo này, hàm dưới có chút tê rần, Tịch Thiên Thương bóp cằm Dạ Vị Ương khiến miệng hắn mở ra thừa nhận môi lưỡi kích động va chạm.

Dạ Vị Ương gắt gao bắt lấy bả vai Tịch Thiên Thương ý đồ đem người trên thân hắn đẩy xuống, cũng không quản đối phương là hoàng đế có phải hay không chỉ cần một câu liền có thể muốn mạng nhỏ hắn, Dạ Vị Ương nhấc chân phải đá lên, bất quá động tác này với Tịch Thiên Thương chỉ là tiểu đánh tiểu nháo.

Cuối cùng buông tha, khó khăn thở dốc, Dạ Vị Ương giống như con cá thiếu dưỡng khí từng ngụm từng ngụm thở không ra hơi, đột nhiên cảm giác thân thể chợt lạnh, cúi đầu nhìn thấy Tịch Thiên Thương thế nhưng kéo quần hắn xuống.

“Hoàng thượng không thể, vi thần lòng đã có nơi thuộc về, ngài không thể làm như vậy!” Thứ gì đó trong đầu hắn nổ tung, cảm giác được Tịch Thiên Thương muốn đem hắn ôm lên, hắn liều chết chống tay lên sàn nhà bất chấp từ trên mặt đất bò dậy chính là chưa chạy đi hai bước đã ngã trở lại.

Mái tóc đen tranh nhau tản ra trên mặt đất, tư thế té ngã làm cho hai chân hắn hơi tách ra, cảnh xuân hiển lộ, rõ ràng cửa phòng cách đó không xa, nhưng Dạ Vị Ương lại vô pháp chạm tới.

Chạy trốn cùng kháng cự của Dạ Vị Ương khơi dậy sự phẫn nộ cùng chinh phục khó tả trong Tịch Thiên Thương, một cỗ tình tự xa lạ mang tên ghen tị lần đầu tràn ngập ra.

“Ngươi cứ như vậy kháng cự trẫm sao? So với Lưu Bá Hề, trẫm có chỗ nào không bằng hắn?” Nhìn Dạ Vị Ương không ngừng hướng tới cửa phòng, trong miệng Tịch Thiên Thương trào ra từng trận đắng.

“Mẫu thân sinh ta ra nhưng lại đối xử ta như công cụ, Thiên Thương Thiên Thương, cái tên này, không phải đã định ta cả đời này không an sao?” Tịch Thiên Thương bước nhanh đến loan thắt lưng bế Dạ Vị Ương, không để ý đối phương giãy dụa mà mang người đặt lên giường, phẫn nộ quát: “Hiện tại ngay cả ngươi cũng muốn ly khai trẫm.”

Thân thể bị quăng ngã trên giường Dạ Vị Ương chấn động kinh sợ trong nháy mắt, nghe thấy lời tự bạch như bị bỏ rơi của Tịch Thiên Thương, ngữ khí khổ sở tựa như đã kiềm nén rất lâu.

Chính là còn chưa kịp lĩnh hội sự đau khổ trong lời nói Tịch Thiên Thương, y phục trên người bỗng dưng bị lột sạch dẫn đến khí lạnh khiến Dạ Vị Ương đánh một cái rùng mình, ý thức được sắp sửa phát sinh sự tình gì, hắn bắt lấy chăn né vào trong, một chân chưa kịp chui vào đã bị Tịch Thiên Thương nắm được. Cả người và chăn đều bị lôi ra ngoài, Dạ Vị Ương nằm ngửa mặt hướng lên trên, giương mắt nhìn Tịch Thiên Thương đang cởi đai lưng của hắn, trong lòng căng thẳng một bên vô lực đá Tịch Thiên Thương, một bên thối lui về phía bên trong giường.

“Hoàng thượng đã quên chuyện đáp ứng với Đại tướng quân rồi sao?” Dạ Vị Ương nhớ rất rõ, Lưu Bá Hề nói qua Tịch Thiên Thương từng đáp ứng sẽ không chen vào giữa chuyện của hắn và Lưu Bá Hề.

Cởi bỏ hai ba lớp y phục, Tịch Thiên Thương nhìn nam nhân đã lui đến góc giường hơi giương khóe miệng: “Trẫm chẳng qua đáp ứng không quá can thiệp vào chuyện của ngươi và hắn, nhưng chưa đáp ứng sẽ không chạm vào ngươi.”

“Đừng ——” Sau lưng dán vào vách tường đã không còn đường lui, tại đây trong hoàng cung này cho dù hắn kêu to thế nào cũng không có người đến cứu hắn, Dạ Vị Ương nhất thời vừa tức giận vừa ủy khuất, nghĩ tới bình thường Lưu Bá Hề đối với hắn tựa như bảo bối mà phủng trong tay, ngược lại càng khó chịu, hai tay liều chết ôm trước ngực, cảm giác hai chân mình bị tách ra, tâm Dạ Vị Ương phút chốc ngã nhào xuống đáy cốc, chưa từng trải qua loại chuyện này Dạ Vị Ương luống cuống, rối loạn, ủy khuất đến cực điểm, hốc mắt nhịn không được phiếm hồng.

Cảm giác vật cứng nóng bỏng kia đặt ở hạ thân hắn, Dạ Vị Ương nhịn không được chửi ầm lên: “Tịch Thiên Thương ngươi là đại phiến tử (lừa đảo), vương bát đản! Buông tay! Muốn ngủ thì tìm người khác, con mẹ nó ngươi đối với ta động dục!” Bạn đang �

“Vì cái gì muốn cự tuyệt, ngươi vốn là người của trẫm.” Trong mắt hiện lên tia không đành lòng, nhưng Tịch Thiên Thương sớm có thói quen lãnh khốc lãnh tình liền buộc bản thân xem nhẹ phần tình tự xa lạ dưới đáy lòng, ấn thắt lưng Dạ Vị Ương đè xuống cấp tiến vào.

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, chuyện như vậy vẫn là lần đầu.

Dạ Vị Ương từng nghĩ tới sẽ phát sinh trên người hắn, nhưng đối tượng không phải là Tịch Thiên Thương, càng không nên mãnh liệt thô bạo như bây giờ.

Hắn bắt lấy đệm chăn dưới thân, mỗi động tác của Tịch Thiên Thương đều như muốn đem ngục phủ ngũ tạng hắn kéo ra ngoài, đau đớn làm cho hắn muốn nôn mửa.

Đại khái là hắn im lặng khiến Tịch Thiên Thương cảm thấy không thú vị dần dần thả chậm tốc độ, Dạ Vị Ương chỉ hy vọng trận trừng phạt hoang đường này có thể nhanh chấm dứt một chút, chính là nếu chấm dứt thì sau đó lại thế nào?

Cho dù không phải hắn sai, nhưng hắn không biết làm sao đối mặt với Lưu Bá Hề.

Vừa nghĩ đến danh tự Đại tướng quân, phần khổ sở kia trong lòng hắn càng trở nên nồng đậm, đau đến mức hắn muốn rơi lệ.

Trên mặt truyền tới nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng, Dạ Vị Ương khẽ run lông mi mở mắt ra, phát hiện Tịch Thiên Thương đã dừng động tác và hôn môi hắn, hai bàn tay ôn hậu mơn trớn thân thể cùng bộ vị kia, một cỗ lửa nóng khó kiềm chế làm cho Dạ Vị Ương nhịn không được khẽ run rẩy một chút.

Tịch Thiên Thương tận lực đụng vào vị trí mẫn cảm đó, ngựa quen đường cũ, hắn thế nhưng cảm thấy thoải mái, Dạ Vị Ương nghe trong đầu có thứ gì đó “oanh” một tiếng nổ tung.

“Cho dù ngươi đã quên đi phần tình cảm của trẫm, nhưng thân thể này của ngươi vẫn nhớ rõ trẫm, khát vọng trẫm âu yếm chạm vào.” Tịch Thiên Thương ở bên tai Dạ Vị Ương nói nhỏ, động tác lúc trước dừng lại một lần nữa di chuyển.

Chính là lúc này, đã không còn là đau đớn đơn thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.