Dạ Vị Ương chậm rãi bình tĩnh, từ ngày có tiểu hồ ly hắn đều trở nên phá lệ mẫn cảm, Lưu Bá Hề chính là cha đứa nhỏ sự thật này sớm đã được xác nhận.
Tổng không thể bởi vì Bắc Thần Diêu Quang chạm hắn một cái, sau đó tiểu hồ ly an tĩnh liền cho rằng Bắc Thần Diêu Quang là cha đứa nhỏ a, một đứa nhỏ chẳng lẽ lại có hai người cha?
“Vị Ương?” Gặp Dạ Vị Ương không lên tiếng, Bắc Thần Diêu Quang hơi siết chặt bả vai Dạ Vị Ương.
“Khụ khụ!” Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan của Chước Hoa, kia Bắc Thần Diêu Quang còn không buông tay, Chước Hoa sẽ xông vào.
“Không có việc gì, gần đây thích ăn đồ lạnh, nên bụng có điểm không thoải mái mà thôi.” Dạ Vị Ương hướng bên cạnh tránh thoát sự đụng chạm của đối phương, chỗ bị Bắc Thần Diêu Quang chạm qua lại nóng lên từng đợt, giống như bị thiêu cháy.
Vừa vặn nương theo lý do này, Dạ Vị Ương từ chối dùng cơm chiều với Bắc Thần Diêu Quang, nói bụng mình không thoải mái muốn đi tìm thái y kê dược, sau khi cùng Bắc Thần Diêu Quang nói lời từ biệt liền nhanh chóng ly khai.
Nhìn hồ ly chạy đi, Bắc Thần Diêu Quang âm thầm dùng sức siết chặt tay mình, mới nhẫn xuống xúc động đem hồ ly kia bắt trở về.
“Trà lài.” Tầm mắt dừng ở chén trà Dạ Vị Ương lúc nãy dùng qua, Bắc Thần Diêu Quang không chút để ý cầm lên nhấp một ngụm, khóe miệng nhất thời giương lên: “Còn bỏ thêm mật.”
Thời điểm cùng hắn một chỗ, Bắc Thần Diêu Quang chưa bao giờ thấy Dạ Vị Ương có thói quen uống trà lài, lại thấy trong chén nổi lên dược liệu an thần bổ não.
“Biến thành cửu vĩ hồ Vị Ương hẳn là không sinh bệnh mới đúng, như thế nào ăn đồ lạnh liền đau bụng, hay là vì lấy cớ tránh mặt ta?”
Bắc Thần Diêu Quang chậm rãi đứng dậy, lông mi dày rậm phủ trên đôi mắt hẹp dài dưới ánh chiều tà như liệt hỏa nhiễm lên một mạt đỏ tươi, trong mắt dần chảy ra mấy phần tinh quang, Bắc Thần Diêu Quang thấp giọng cười.
“Là bụng đau, hay trong bụng có cái gì a, Vị Ương…”
,,,,,,,,
“À chíu! À chíu!” Còn chưa đi xa Dạ Vị Ương đánh hai cái hắt xì, hắn yên lặng nghĩ nhất định là có người ở sau lưng hắn nói xấu, liền âm thầm nguyền rủa tên nói xấu người khác kia lúc ăn cơm bị cắn trúng lưỡi.
“Đại nhân, có phải bị cảm lạnh?”
“Thời tiết thế này muốn cảm lạnh cũng khó, hơn nữa ngươi chẳng lẽ đã quên, ta là cửu vĩ hồ không thể sinh bệnh sao.”
Dạ Vị Ương nói: “Gọi Thiếu Điển đến, chúng ta cùng ăn cơm.”
Chước Hoa đi theo kế bên nam nhân: “Không đi tìm Đại tướng quân?”
Dạ Vị Ương lắc đầu: “Cứ dính với nhau như vậy không tốt, thường nói khoảng cách làm bền đẹp tình yêu, hơn nữa Hoàng thượng gọi Bá Hề đi, phỏng chừng bọn họ có sự tình cần thương lượng, chúng ta không nên quấy rầy.”
Thường nói? Chước Hoa thầm oán, hắn như thế nào chưa từng nghe cái gì “Khoảng cách làm bền đẹp tình yêu” a, Dạ đại nhân này lâu lâu lại nói với bọn những lời kỳ quái.
“Đại nhân, quyển sách kia ta đã xem xong, nếu tương lai ngươi sinh đứa nhỏ ra, về sau đại nhân ngươi sẽ không còn năng lực đặc biệt của cửu vĩ hồ nữa…” Chước Hoa do dự hỏi: “Sẽ không hối hận đi?”
“Tại sao phải hối hận?” Dạ Vị Ương cười, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng mình, hắn dường như cảm giác được tiểu hồ ly trong bụng đang duỗi móng vuốt, cách một tầng bụng cùng hắn tay chạm tay.
“Sinh lão bệnh tử đó là quy luật tự nhiên, nếu có thể cùng người tâm ái trải qua vài chục năm thì dù chết đi ta cũng không có gì tiếc nuối. Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là phải mang theo tiếc nuối mà chết.”
Dạ Vị Ương thở dài: “Trường sinh bất lão không nhất định là chuyện tốt, ngươi nói nếu những người thân bên cạnh ngươi đều rời bỏ ngươi, cô tịch như vậy, mang khỏa tâm già nua mỏi mệt, so với chết thì có gì khác nhau?”
Hắn cúi đầu khẽ vỗ tiểu hồ ly trong bụng, ôn nhu nói: “Cục cưng của ta tương lai sau khi sinh ra, ta hy vọng sẽ cho nó một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh, một tuổi thơ tốt đẹp vô tư vô lự, càng hy vọng nó sẽ giống như ta tìm được một người thương mình để phó thác cuộc đời.”
Hắn không phải là cửu vĩ hồ đầu tiên, càng không phải là cửu vĩ hồ cuối cùng.
Tuy rằng hắn là cửu vĩ hồ bị mất ký ức, nhưng Dạ Vị Ương tại thời khắc này lại cảm giác được tổ tiên mình chính là yêu, mang theo cam nguyện cùng hạnh phúc sinh ra hậu đại.
Hắn không biết mỗi cửu vĩ hồ đều giống như hắn hiện tại cảm thấy hạnh phúc như vậy hay không, nhưng hắn có thể khẳng định, bọn họ đều là cam tâm tình nguyện buông tha năng lực đặc thù của cửu vĩ hồ, cam tâm tình nguyện biến thành một người bình thường.
Nếu có thể cùng người tâm ái sinh hậu đại, đối với Dạ Vị Ương mà nói chính là sự tình khiến hắn cảm thấy hạnh phúc.
,,,,,,,,
Vấn đề Bắc Thân Diêu Quang không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, tên kia dường như không có nghi ngờ gì, cũng không biểu hiện khi nào sẽ quay về Bắc Thần quốc.
Sau khi cùng Dạ Vị Ương đàm luận việc mua bán ở Quảng Nam, cách ngày liền tỏ ý muốn thăm thú chung quanh Thiên kinh.
Thăm thú thì thăm thú, dù sao dạo này Dạ Vị Ương không phải ở nhà thì chính là vào cung, thật tình đã chán sắp chết, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.
Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề tựa hồ bị sự tình gì đó quấn lấy, không có thời gian đi cùng bọn hắn, bất quá còn rất nhiều người, trừ bỏ Chước Hoa còn có Thiên kinh đề đốc Từ Thương Hải gia nhập đoàn, mỹ danh viết: bảo hộ Diêu Quang bệ hạ.
Ý tứ cụ thể trong lòng mọi người đều hiểu rõ, kỳ thật là bảo hộ Dạ Vị Ương.
Địa phương đông người không được đi, địa phương hẻo lánh càng không được đi, cân nhắc tới lui, Từ Thương Hải liền an bài mọi người đến bờ hồ nổi danh ở phụ cận hoàng cung lên thuyền du ngoạn.
Bờ hồ này ngày thường cơ bản không có người, bốn phía đều có quan binh trấn thủ không con ruồi nào có thể lọt vào, quan viên hộ bộ công bộ, còn có người của Bắc Thần Diêu Quang, đoàn người trùng trùng điệp điệp nhất thời làm cho bờ hồ náo nhiệt hẳn lên.
Mấy chiếc thuyền hoa lộng lẫy tinh xảo chậm rãi dập dìu trên mặt hồ, ven hồ cây cối xanh tươi cảnh sắc ưu mĩ, ngẫu nhiên có vài con chim xẹt qua mặt nước tạo nên từng đợt thủy văn.
Ngồi ở lan can nhìn đàn cá dưới hồ nước trong suốt bơi qua bơi lại, trong ánh mặt trời ba quang lân lân thập phần xinh đẹp, Dạ Vị Ương lại có chút không yên lòng.
Đêm qua thời điểm trở về hắn hỏi Lưu Bá Hề cùng Hoàng thượng đàm luận chuyện gì, người nọ nói chỉ giải quyết những sự việc bình thường như mọi khi, cũng không nói cụ thể với hắn.
Sáng sớm hôm nay sau khi nếm qua điểm tâm, Lưu Bá Hề liền vội vội vàng vàng chạy đi tìm Tịch Thiên Thương, thật không biết đã xảy ra sự tình gì.
Dạ Vị Ương nghĩ Lưu Bá Hề đang giấu hắn chuyện gì đó, nhưng Đại tướng quân không nói, phỏng chừng là lo lắng hắn đang mang thai không nên có chuyện phiền lòng đi, bất quá hắn sao có thể không phiền lòng?
“Đang cùng cá nói cái gì?” Bên người đột nhiên truyền đến thanh âm cũng không làm Dạ Vị Ương giật mình.
“Đang nói ngươi đường đường là Bắc Thần quốc quân, không quay về nước của mình, lại tha hương nơi dị quốc.” Cũng không quay đầu nhìn Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương loan thắt lưng đưa tay vốc nước.
Ngón tay tiêm dài vừa chạm vào mặt nước liền nổi lên từng trận thủy văn, đàn cá đủ loại màu sắc vây quanh ngón tay nam nhân tựa như đang khiêu vũ.
“Nếu ngươi cùng ta trở về, ta hiện tại lập tức rời khỏi Thiên kinh.” Bắc Thần Diêu Quang ngồi xuống bên cạnh nam nhân, học theo Dạ Vị Ương đưa tay vốc nước, bất quá tay hắn vừa chạm vào mặt nước, đàn cá bị kinh động đều tán loạn bơi đi.
Dạ Vị Ương hơi ngẩn người, không phải vì hành động của Bắc Thần Diêu Quang, mà là hắn biết nguyên nhân đàn cá bỏ chạy, nam nhân này hơi thở quá nặng máu tanh giết chóc, liền khiến đàn cá bị dọa.
“Nếu ta không đồng ý theo ngươi trở về, ngươi sẽ làm sao?” Rút tay lại, Dạ Vị Ương đứng dậy đi vào khoang thuyền ngồi xuống tháp thượng.
“Vấn đề này, quả thực đáng giá suy nghĩ.” Bắc Thần Diêu Quang cũng đi theo lại đây ngồi xuống, hắn nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt cười mị thành một đường, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói nếu phát binh Thiên quốc, liên hợp các quốc gia đem Thiên quốc san bằng thì thế nào?”
“Không đáng giá.” Dạ Vị Ương biết Bắc Thần Diêu Quang sẽ nói như vậy, nếu tiểu nữ sinh bình thường nghe xong phỏng chừng rất vui vẻ.
Ngươi xem thật tốt a, có một nam nhân nguyện ý vì ta phát động chiến tranh, san bằng thiên hạ.
Loại kịch bản như phim truyền hình này xem chơi là tốt rồi, nếu rõ ràng phát sinh trước mắt e rằng không có bao nhiêu người chịu được, chiến tranh chứ không phải game online không chết người thật.
Nếu thật sự xảy ra chiến tranh, mỗi một tấc đất đội quân đi qua liền nhiễm một tầng máu đỏ, mỗi một quốc gia bị san bằng đều lấy xương người để xây thành đắp lũy, loại người máu lạnh sắt đá như Bắc Thần Diêu Quang có thể chịu được, nhưng Dạ Vị Ương thì không.
“Có lẽ dựa vào quốc lực trí lực tài lực của ngươi sẽ làm được, ngươi cũng sẽ cảm thấy chẳng vấn đề gì, dù sao tính tình máu lạnh sắt đá của hoàng đế các ngươi không phải rèn luyện ngày một ngày hai là ra.”
Dạ Vị Ương nhìn Bắc Thần Diêu Quang nói: “Nhưng ta không phải hoàng đế, ta chỉ là người bình thường, nhìn đến tiểu miêu tiểu cẩu chết trước mặt ta sẽ thương tâm khó chịu, nếu bởi vì một mình ta mà xảy ra chiến loạn, thì không cần dùng dao, phần áy náy cùng tự trách kia cũng đủ giết chết ta rồi.”
“Ngươi luôn miệng nói yêu ta, nhưng những việc ngươi làm đều là thỏa mãn tư dục của bản thân ngươi, còn tổn thương thì ta gánh, kia so với ích kỷ thì có khác gì nhau?”
“Từ xưa đến nay, chiến tranh là chuyện không thể tránh khỏi.”
Bất luận bởi vì lý do gì, nên phát sinh thì sẽ phát sinh, chẳng qua là sớm hay muộn thôi, Bắc Thần Diêu Quang cười nhạt: “Vị Ương, lý do này của người chỉ có thể làm cho ta không san bằng Thiên quốc, vẫn chưa đủ để ta buông tha ngươi.”
“Hoặc là nói, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta vĩnh viễn cũng không buông tha ngươi.”