Đại Nịnh Thần

Quyển 3 - Chương 32: Tặc thuyền



Chương thứ ba mươi hai – Tặc thuyền



Từ miệng Lý Uyên niệm ra tên hắn, phản ứng đầu tiên của Dạ Vị Ương chính là lớn tiếng kêu cứu, nhưng trước khi hắn kịp phát ra âm thanh người nọ rất nhanh lấy tay bịt miệng hắn.

Dạ Vị Ương nhất thời kinh hãi, một bên che chở tiểu hồ ly trong lòng, một bên giơ chân đá tới.

“Trong phòng ngoài phòng đều là người của ta, ta khuyên đại nhân vẫn là không nên giãy dụa mới tốt, miễn cho bị thương chính ngươi.”

Một phen đem chủy thủ sáng chói đặt ở cổ Dạ Vị Ương, cũng làm cho nam nhân đang giãy dụa im lặng xuống.

Gặp Dạ Vị Ương không còn tái chống cự, Lý Uyên cười cười thu hồi chủy thủ, giống như không có chuyện gì ngồi xuống, “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Dạ đại nhân là người thông minh.”

“Ngươi rốt cục là ai?”

Mới thoát khỏi sóng thần, cũng không nghĩ gặp phải tên lai lịch không rõ này, Dạ Vị Ương nghi hoặc nhìn đối phương, nhưng hắn không biết người kia là ai, một chút ấn tượng cũng không có, chẳng lẽ là cừu gia của “Dạ Vị Ương” trước kia?

Ha, “Dạ Vị Ương” này lúc trước chọc không ít người a.

“Ngoại giới nghe đồn ngươi rơi xuống vách núi về sau bị mất trí nhớ, xem ra lời đồn quả nhiên không giả, Dạ Vị Ương, ngươi thế nhưng ngay cả ta cũng không nhớ rõ.” Lý Uyên nhìn Dạ Vị Ương ánh mắt có chút phức tạp, như là dò xét, đánh giá, hoặc như đang nhìn một kẻ xa lạ.

Bỗng dưng bật cười, Lý Uyên nhìn nam nhân trên mặt một mảnh trầm tĩnh nói: “Bất quá không quan hệ, làm một lão bằng hữu, ta có thể giảng cho người một chút chuyện dĩ vãng, tốt xấu ngươi và ta từng quen biết, đúng không?”

Ngoài cửa đi vào hai nữ tử thoạt nhìn giống như thôn phụ, cầm trong tay mảnh vải cùng dây thừng hướng Dạ Vị Ương đi qua.

“Chờ một chút.” Dạ Vị Ương cau mày, liếc nhìn Lý Uyên nói: “Nếu ngươi buộc ta đi chỗ nào, ta sẽ đi theo ngươi, chính là dây thừng và miếng vải đó liền miễn đi, ta sẽ không xằng bậy.”

Dạ Vị Ương không thể khiến chính mình bị trói, hắn nếu bị trói thì tiểu hồ ly phải làm sao, hiện tại vẫn chưa có biện pháp đào thoát, chỉ có thể nghĩ cách khiến bản thân thoải mái một chút.

Gặp Lý Uyên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, Dạ Vị Ương cười khổ: “Ta bây giờ bộ dáng thế này đừng nói là chạy trốn, cho dù đi hai bước đều thấy suyễn, người của ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ không trông nổi một Dạ Vị Ương?”

“Ha hả, được.” Lý Uyên ngược lại đồng ý, nâng tay ý bảo thuộc hạ lui xuống, hắn đi tới trước mặt Dạ Vị Ương hơi loan thắt lưng, đối với ánh mắt kiên định của nam nhân nói: “Ngươi tốt nhất an phận một chút, nếu hô lên một tiếng, ta cũng không ngại trực tiếp giết ngươi.”

Dạ Vị Ương cúi đầu tránh đi ánh mắt sâm hàn của đối phương, kéo quần áo đắp lên người tiểu hồ ly, Lý Uyên nhìn hành động Dạ Vị Ương cũng không nói gì.

“Đem hắn đi, nếu hắn dám làm gì mờ ám, trực tiếp đánh chết.”

Để lại một câu, Lý Uyên xoay người liền ly khai.

Hai nữ tử dáng vẻ thôn phụ tuy rằng không lấy dây thừng trói hắn nhưng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Dạ Vị Ương, khẩu khí không tốt quát lớn: “Đi!”

Còn có thể làm sao bây giờ, đi thì đi thôi.

Vừa được nghỉ ngơi chốc lát Dạ Vị Ương đứng dậy, bên cạnh hai thôn phụ liền tiến lên trái phải kẹp lấy cánh tay hắn, xách Dạ Vị Ương thất tha thất thểu ra cửa.

Ngoài trời dương quang chói mắt làm cho Dạ Vị Ương híp lại con ngươi, ở hai thôn phụ kè Dạ Vị Ương lên một chiếc xe ngựa, trực tiếp đẩy người vào trong, cửa xe ngựa nhanh chóng “phanh” một tiếng đóng lại.

Tứ bề tối đen như mực, trong xe ngay cả cửa sổ cũng không có.

Dạ Vị Ương thử sờ xung quanh, trống không một mảnh, hắn ủ rũ tựa vào góc xe ngựa, thực nhanh cảm giác được xe ngựa xóc nảy, cũng không biết người kêu Lý Uyên muốn mang hắn đi đâu.

Nhưng Dạ Vị Ương tin tưởng, người nọ sẽ không nói đùa với hắn, hắn nếu dám lớn tiếng kêu cứu, có thể tìm được người tới cứu hắn không thì chưa biết, nhưng mạng khẳng định không còn.

Hít sâu hai hơi, Dạ Vị Ương quyết định trước nghỉ ngơi chốc lát, hắn thật mệt sắp điên.

Về phần sau này làm gì, thì phải nghỉ ngơi tốt mới có khí lực tính toán.

Trong ngực tiểu hồ ly ngọt ngào ngủ say khiến Dạ Vị Ương an tâm không ít, khủng hoảng bị bắt cóc cũng dần lắng xuống.

Dạ Vị Ương cúi đầu khẽ hôn lên trán tiểu hồ ly, trong lòng ấm áp.

Chỉ cần tiểu hồ ly còn bên người hắn là tốt rồi, chỉ cần tiểu hồ ly an toàn là đủ rồi.

,,,,,,,,,

,,,,,,,,,

“Phanh”

Âm thanh đột nhiên vang lên khiến nam nhân đang ngủ say sợ đến mức tỉnh lại, tiểu hồ ly yên lặng trong ngực hắn cũng bừng tỉnh, Dạ Vị Ương phản ứng đầu tiên là đem tiểu hồ ly bảo hộ trong lòng.

Cửa xe ngựa mở ra ánh sáng chói mắt khiến Dạ Vị Ương có chút khó chịu, hắn hơi híp mắt nhìn người đứng bên ngoài xe ngựa, rất nhanh nghe được tiếng cười của Lý Uyên.

“Dạ đại nhân đúng là thích nghi trong mọi hoàn cảnh a, đã tỉnh ngủ?”

Ánh mắt còn chưa thích ứng, Dạ Vị Ương đã bị hai người túm từ trong xe ngựa lôi ra ngoài, bởi vì nhất thời ôm tiểu hồ ly trong ngực người có chút mất trọng tâm, Dạ Vị Ương vừa ra liền ngã xuống mặt đất.

Lưng đập vào mặt đất gập ghềnh vô cùng đau đớn, Dạ Vị Ương hít một ngụm lương khí cũng thấy rõ tình huống trước mắt.

Bọn họ đã đi tới bờ biển vừa trải qua cơn sóng thần, bên tai mơ hồ nghe được thanh âm sóng biển đập vào tảng đá, mà người tự xưng Lý Uyên đến từ Đông quốc đảo kia từ trên cao nhìn xuống một thân chật vật của hắn, trong mắt không hề có nửa điểm đồng tình.

“Mang hắn lên thuyền.” Thản nhiên liếc nhìn Dạ Vị Ương một cái, Lý Uyên quay đầu bỏ đi.

Dạ Vị Ương bị hai nữ nhân tráng kiện bộ dáng thôn phụ tựa như con gà bị xách lên, nửa tha nửa túm đem tới con thuyền đậu gần bờ biển.

Dạ Vị Ương trong lòng có chút kỳ quái, thuyền bè không phải vừa rồi đều bị sóng thần đánh hư rồi sao?

“Các ngươi không sợ sóng thần đánh tới nữa?” Hắn nhìn Lý Uyên phía trước hỏi.

“Ngươi chẳng lẽ đã quên, ta là người Đông đảo quốc, Đông đảo quốc chúng ta dựa vào biển rộng mà sống, nếu ngay cả khi nào biển động cũng không biết, còn như thế nào sống sót, ngươi nói xem, Dạ đại nhân?”

Lý Uyên quay đầu nhìn nam nhân cơ hồ là bị lôi đi, mỉm cười đối với hai nữ nhân nói: “Các ngươi ôn nhu một chút, đừng đem Dạ đại nhân cấp phá hỏng.”

Dạ Vị Ương còn đang muốn hỏi hắn trước kia cùng người này có thù oán gì, đã bị hai nữ nhân tráng kiện lôi vào khoang thuyền, đứng trước cửa liền đẩy hắn vào, sau đó “cạch” một tiếng, không cần phải nói cũng biết cửa đã bị khóa lại.

“Ngao ngô…”

Trong ngực tiểu hồ ly tựa hồ có chút bị dọa đến, càng không ngừng phát ra tiếng ô ô nỉ non như khóc, Dạ Vị Ương không biết lúc nãy hắn té có phải hay không đã làm tiểu hồ ly bị thương.

Gặp trong phòng có cái giường nhỏ liền nhanh chóng đi tới ngồi xuống, vừa xoa vừa ôn nhu hống.

“Cục cưng ngoan a, không sợ a, phụ thân ở đây, phụ thân ở đây.”

Tiểu hồ ly nhuyễn thủ nhuyễn cước giãy dụa từ trong đống quần áo ló đầu ra, vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Dạ Vị Ương, thấp giọng “ô ô” vài tiếng làm cho Dạ Vị Ương nhịn không được giơ khóe miệng, tiểu gia khỏa này cư nhiên muốn an ủi hắn.

“Cục cưng ngoan, chúng ta sẽ không có việc gì, ngươi chẳng lẽ quên phụ thân ngươi lợi hại thế nào rồi sao, bọn họ nếu không đến cứu chúng ta, chúng ta cũng không cần bọn họ.”

Hiện giờ hắn đã mất đi lực lượng cửu vĩ hồ, tiểu hồ ly tuy rằng kế thừa lực lượng cửu vĩ hồ chính là còn quá nhỏ, nhiều lắm chỉ có thể câu thông với phụ thân nó, muốn cho tiểu hồ ly làm chuyện gì cũng không có biện pháp.

Nếu lấy năng lực một người đi đối phó với vô số địch nhân bên ngoài thì quá mức miễn cưỡng, dù sao hắn cũng không phải diễn viên Hollwood, anh hùng cứu cả thế giới.

Huống hồ diễn viên cũng là người bình thường, không phải bản lĩnh siêu năng lực mà là toàn thân mang đầy móc treo.

Làm sao giống như hắn, một nắng hai sương, xe ngựa đi gấp, vừa tới liền gặp sóng thần, vừa sinh xong đứa nhỏ còn chưa được nằm than như trong truyền thuyết, ra ngoài liền bị kẻ xấu bắt cóc.

Đây nào phải diễn viên siêu nhân được bố trí cứu rỗi nhân loại, mà là vở kịch bi tình nam nhân xuyên việt khổ bức bị số phận chà đạp đang đợi người tới cứu.

Dạ Vị Ương ôm tiểu hồ đi đến bên cửa sổ, căn phòng mở ra một cánh cửa nho nhỏ, tuy nói không lớn nhưng đủ cho hắn nhảy ra.

Đáng tiếc a, hắn hiện tại không có cách gọi kình ngư đến để cho hắn cưỡi, bằng không liền có thể làm cho kình ngư đưa hắn cùng tiểu hồ ly chạy trốn vào bờ, lấy tốc độ của thuyền bây giờ, Lý Uyên khẳng định đuổi không kịp bọn họ.

Bất quá Dạ Vị Ương biết, nếu lúc này hắn nhảy xuống, tám chín phần mười là bị chết đuối.

Dạ Vị Ương đóng cửa sổ lại, gió có phần lớn, để tiểu hồ ly bị lạnh sẽ không tốt.

Hắn lần nữa trở lại bên giường, phòng này không lớn, liếc mắt một cái liền thấy, trừ bỏ một bàn một ghế, còn có cái giường nhỏ hắn đang ngồi thì không có đồ vật gì khác.

Dạ Vị Ương kéo chăn để tiểu hồ ly ngủ bên cạnh hắn, vật nhỏ này tuy rằng mới sinh chưa bao lâu, nhưng thân hình tương đương hài tử một tuổi của nhân loại bình thường.

Tiểu hồ ly không biết tình cảnh hiện tại của phụ thân nó có bao nhiêu không xong, giống như đứa nhỏ bình thường vui vẻ cười nói líu ríu, ăn no ngủ say liền bắt đầu ầm ĩ, cái đuôi ngắn ngủn miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Dạ Vị Ương bị tiểu hồ ly chọc cười, hắn một bên cùng hài tử ngoạn, một bên thì thầm nói: “Phụ thân còn chưa đặt tên cho ngươi, gọi ngươi là… Dạ Thiên Hữu, thế nào?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Thiên Hữu a Thiên Hữu, nếu vạn nhất phụ thân mất, phụ thân cũng hy vọng lão thiên gia có thể phù hộ ngươi trưởng thành khỏe mạnh kiện khang.”

Dạ Vị Ương ở trên giường nằm xuống, đem tiểu hồ ly kéo vào ngực mình, hắn nhìn đôi mắt to tròn ngốc ngốc của tiểu hồ ly cười nói: “Thiên Hữu, vì ngươi cùng với các cha của ngươi, phụ thân sẽ cố gắng sống sót.”

Bởi vì phụ thân, luyến tiếc ngươi một mình đơn độc lớn lên.

Hết chương thứ ba mươi hai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.