Đại Phách Quan

Chương 44



Đàn Khinh Trần cúi người, chăm chú ngắm nhìn thật lâu, nhẹ nhàng thở dài: “Mẫn Chi, ngươi gạt ta.”

Đột nhiên ra tay, siết lấy yết hầu của hắn.

Phó Lâm Ý hoảng sợ, vội nói: “Hắn chết rồi! Ngươi đừng chà đạp di thể của hắn!”

———

Thấp giọng thở dài: “Mất đi dung mạo thì đã sao, người ta muốn chính là Mẫn Chi, vẻ ngoài thiên tiên hay ác quỷ, cũng đâu có gì khác biệt.”

Nói xong đi vào trong sảnh, dùng điểm tâm, chỉnh trang y quan chuẩn bị thượng triều, chợt nghe hạ nhân đến báo: “Đại Lý Tự khanh Dương đại nhân cầu kiến.”

Đàn Khinh Trần không hiểu tại sao, tim đột nhiên đập trật một nhịp, nỗi bất an mãnh liệt trỗi lên, nói: “Mời hắn vào đây.”

Bất giác cảm thấy tứ trảo kim long quan trên tóc, long bào gấm thêu kim trên người trở nên nặng nề, chèn ép đến gần như nghẹt thở, lập tức ngồi xuống ghế tĩnh tâm chờ Dương Lục.

Dương Lục sắc mặt tái nhợt, mắt đầy tơ máu, bẩm: “Mộ Dung Chi Mẫn sáng sớm hôm nay, đã độc phát thân vong trong ngục.”

Đàn Khinh Trần phất tay gọi Tiểu Thuận Tử, thần tình không chút gợn sóng nói: “Tháo quan xuống, nặng quá.”

Tiểu Thuận Tử tiến lên, tay chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng cởi bỏ kim long quan, mái tóc đen như dòng thác chảy xuôi xuống. Làm nổi bật hàng mày hơi nhướn của hắn, cằm khẽ hất lên, khí thế bức người.

Đàn Khinh Trần cũng không mở miệng nữa.

Thật lâu sau, Dương Lục lại bẩm: “Ngỗ tác đã khám nghiệm thi thể, dùng ngân châm đâm vào kinh mạch ở cổ tay, kết luận là trúng hàn độc mà chết, hơn nữa còn trúng độc từ lâu…”

Đàn Khinh Trần đột nhiên nổi giận: “Câm miệng!”

Lúc này hai mắt hắn đỏ ngầu, đã đánh mất vẻ ưu nhã vốn có, hai tay không ngừng run rẩy, đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ai cho các ngươi chạm vào hắn? Cho dù Hạ Mẫn Chi thật sự đã chết, các ngươi cũng không được động tới một ngón tay của hắn!”

Lời này nói đến hoàn toàn vô lý, Dương Lục liếc nhìn Đàn Bình đang đứng một bên, chỉ thấy Đàn Bình chậm rãi lắc đầu, ánh mắt cực kỳ lo lắng.

Lại qua một hồi lâu, Đàn Khinh Trần dường như khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, nói: “Tiểu Thuận Tử, vào cung truyền lệnh, hôm nay bãi triều. Gọi Lý chưởng viện, Lộ phó chưởng viện của Thái y viện đến đây, cùng ta đi xem Mẫn Chi.”

Tới trọng ngục Đại Lý Tự, chỉ thấy Hạ Mẫn Chi nằm bất động dưới đất, Phó Lâm Ý đã trông chừng một bên.

Đàn Khinh Trần thoáng lảo đảo, Đàn Bình cả kinh, đang định đỡ lấy, đã thấy thân pháp hắn như sấm chớp ảo ảnh, mấy bước vọt đến bên cạnh Hạ Mẫn Chi, chăm chú nhìn nửa ngày, ôn nhu nói: “Mẫn Chi, ta biết ngươi muốn đùa với ta, mau tỉnh lại đi.”

Chờ khoảng vài khắc, không thấy động tĩnh, đứng lên phân phó: “Hai vị thái y đều qua đây chẩn trị, chỉ cần còn một hơi thở…” Nói đến giữa chừng nhưng dừng lại.

Da thịt Hạ Mẫn Chi đã băng lãnh từ lâu, Lý chưởng viện vừa bắt mạch, lập tức bẩm: “Phạm nhân đã chết gần hai canh giờ.”

Lộ Nhân Đỉnh trộm nhìn Đàn Khinh Trần, một phen sát ngôn quan sắc, thận trọng lấy ra một cây kim châm, đâm nhẹ vào hai nơi nhạy cảm nhất là lòng bàn tay và đầu ngón tay Hạ Mẫn Chi, nếu chỉ là ngất đi, dùng châm đâm vào như vậy, bàn tay nhất định sẽ run lên, cực khẽ.

Nhưng bàn tay kia chỉ an tĩnh rũ xuống, một tia run rẩy cũng không.

Trong đôi nhãn châu sâu lắng của Đàn Khinh Trần thần thái từng chút một rút đi, trở thành một mảnh trống rỗng.

Nhẹ giọng nói: “Hoàng tuyền tam trọng tuyết… Hoàng tuyền tam trọng tuyết! Ta có Bồ đề sinh diệt hoàn, nhưng vẫn luôn đề phòng hắn giảo hoạt, không chịu cho hắn… Hắn quả thật đã chết dưới tay ta…”

Một chân đạp vào hư không, rơi xuống vực sâu vạn trượng, có làm gì đi nữa cũng đều vô ích, chỉ lạnh lùng cười nhạo chính mình.

Đau đớn chưa từng có đồng loạt tập kích trái tim hắn, giống như lưỡi dao sắc bén xuyên qua, từng nhát từng nhát máu tươi đầm đìa.

Nhịp tim văng vẳng bên tai, chỉ nghe như tiếng vỡ tan thanh lãnh.

Khí huyết sục sôi, Già La chân khí trong cơ thể lưu chuyển hỗn loạn, cả người cứng đờ như tượng đá.

Đàn Bình kinh hãi, tiến lên một bước, bàn tay đáp sau lưng hắn, chân khí rót vào, giúp hắn điều ổn nội tức.

Hồi lâu, một luồng chân khí xoay chuyển trở lại, Đàn Khinh Trần sắc mặt tái nhợt, lảo đảo rời khỏi trọng ngục Đại Lý Tự.

Dương Lục đang định đuổi theo thỉnh chỉ, Phó Lâm Ý một phen níu lại, nói: “Vốn là ban rượu độc, bất quá giờ đã đi sớm hai ngày, cũng không cần vòng vo khúc mắc gì nữa, phạm nhân đã chết, ngươi chỉ việc viết văn thư kết án, sao ra gởi cho lục bộ, hậu sự cứ để ta lo.”

Nhẹ giọng thở dài: “Nói cho cùng, ta vẫn là cữu phụ của hắn, sinh thời ta không đủ tốt với hắn, chuyện an táng, cũng nên giao cho ta.”

Tuy thở dài, nhưng thần sắc không hề bi thương, mơ hồ còn lộ ra vài phần nhẹ nhõm.

Đàn Khinh Trần rời khỏi Đại Lý Tự, thất hồn lạc phách lê bước.

Bất tri bất giác đã đi đến trước ngôi nhà ở ngõ Minh Kính phố Nạp Phúc.

Năm đó lần đầu ghé thăm, hoa đào đang rộ, gió xuân đang nồng, trong tay là Đại thánh di âm, còn giờ đây, vạn vật đìu hiu, trong tay cũng trống rỗng.

Đột nhiên nhớ tới một câu của Phó Lâm Ý: Đàn dù tốt đến đâu, chung quy vẫn là vật ngoài thân, gãy cũng đã gãy rồi, nhưng người nếu hủy đi, đến chừng đó hối hận đã muộn.

Đúng như hắn nói, hối hận đã muộn.

Có mưu toan tính kế hơn nữa, cũng không thể đổi lại tính mạng hắn.

Hắn còn sống, cho dù cao bay xa chạy, nhưng chỉ cần biết hắn còn sống, cõi lòng cũng sẽ không trống trải thế này.

Ngàn mưu vạn tính, ngày canh đêm phòng, chỉ đợi nắm được đuôi hồ ly của Hạ Mẫn Chi, từ đó giữ lại trong phủ mà bách niên giai lão, nhưng nào ngờ Hoàng tuyền tam trọng tuyết cứ thế đoạn tuyệt hết tất cả.

Cuối cùng vẫn vô vọng.

Trên cánh cửa gỗ sơn đen của Hạ phủ dán giấy niêm phong, Đàn Khinh Trần nhìn đến ngẩn ngơ, mơ mơ hồ hồ, đã phi thân qua đầu tường, đáp xuống tiểu viện.

Chưởng phong chấn gãy then cửa, cửa phòng chi nha như một tiếng thở dài, bước vào trong, chăn gối trên giường được thu dọn sạch sẽ, trên chiếc bàn gỗ bên cửa sổ giấy bút nghiên mực ngăn nắp chỉnh tề.

Nghiên mực là nghiên mực Hấp, chất liệu đá nhẵn mà cứng, mài ra mũi nhọn, đọng lại tinh thuần.

Ngón tay vô thức lướt trên mặt bàn, mặt bàn đã phủ một lớp bụi mỏng manh.

Mở tủ quần áo, lại thấy y phục của Hạ Mẫn Chi và Niếp Thập Tam hỗn độn một chỗ, khó phân biệt nhau.

Dưới chân là nền gạch xanh, là nơi hắn chân trần đứng đó, Đàn Khinh Trần chậm rãi thả bước trong phòng, bất giác đã vòng ra sau giường, phát hiện một chiếc rương bằng gỗ long não ẩn bên dưới.

Biết Hạ Mẫn Chi bình thường hay cất giấu vàng bạc trong chiếc rương này, nhớ đến bộ dáng hớn hở vui mừng của hắn mỗi lần nhìn thấy ngân lượng, không khỏi mỉm cười, cười đến nửa chừng, lại biến thành một biểu tình đau đớn như đánh mất cả trái tim.

Lập tức kéo rương, mở ra xem thử, không khỏi sững sờ, thần sắc biến ảo bất định, chấn kinh, cuồng hỷ, phẫn nộ, trầm tư… thay đổi liên hồi.

Nửa ngày đóng nắp rương lại, phân phó Đàn Bình: “Về phủ điều mười thị vệ đến đây.”

Đàn Bình nghe thanh âm hắn thoáng run rẩy, nhãn thần lại thâm lãnh như giếng cổ, phức tạp khó phân, nhưng cả người đã khôi phục sinh khí.

Đàn Bình vốn thuộc tộc Dao Quang, thời niên thiếu đã theo mẫu thân của Đàn Khinh Trần đến Trữ quốc, nhìn Đàn Khinh Trần lớn lên, tuy là chủ bộc, nhưng tình cảm khác hẳn với người thường, trong lòng hiếu kỳ, đánh bạo hỏi: “Gọi thị vệ tới làm gì?”

Đàn Khinh Trần mỉm cười nói: “Lục tiền.”

Mồng tám tháng mười một, tuyết nhẹ.

Bình minh, phương đông vừa mới có chút nắng rạng mông lung, Phó Lâm Ý đã đích thân đến Đại Lý Tự, tám gã hạ nhân thân tín trong phủ nâng quan đi theo.

Lúc ra khỏi Đại Lý Tự, Dương Lục đã tắm rửa xông hương, sắc mặt có phần tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, bào phục chỉnh tề, khom người chắp tay đưa quan.

Phó Lâm Ý thần tình nặng nề, cúi người trả lễ.

Rời Đại Lý Tự, một đường về tây, từ cửa tây thành Tĩnh Phong đi đến mộ địa.

Vẻ mặt Phó Lâm Ý đã không còn giống đưa tang, trái lại như tống ôn thần, che ô, đôi ủng lông cừu đạp tuyết trên đường, cật lực nặn ra vài phần thần tình bi thống, nhưng vẫn không át được vẻ khoan khoái nhẹ nhõm.

Lúc sắp tới cửa tây, trời vẫn còn ảm đạm âm u, trên tường đá cũ kỹ ám màu xanh của gạch, rải rác đọng lại từng mảng sương tuyết mỏng manh to nhỏ không đều, xa xa chợt thấy giữa đất trời đầy tuyết mịn, một thân ảnh cao lớn tuấn vĩ đứng nơi cửa thành, cô lạc tịch liêu, tay áo thu lại.

Phó Lâm Ý trong lòng thấp thỏm, vội giơ tay áo che mặt dùng lát gừng trong tay áo cố sức xát lên mi mắt, đợi hai vành mắt diễm hồng hơn cả hoa đào, mới tiếp tục đi tới cửa thành.

Đàn Khinh Trần một thân lam bào, chưa mang kim quan buộc tóc, phất tay ra lệnh hạ quan.

Thần sắc nhu hòa nhưng khiến người chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.

Đàn Khinh Trần đẩy nắp quan, Hạ Mẫn Chi an tĩnh nằm trong quách, khoác áo choàng lông ngân hồ, hàng my dài rũ xuống, dung sắc như còn sống.

Đàn Khinh Trần cúi người, chăm chú ngắm nhìn thật lâu, nhẹ nhàng thở dài: “Mẫn Chi, ngươi gạt ta.”

Đột nhiên ra tay, siết lấy yết hầu của hắn.

Phó Lâm Ý hoảng sợ, vội nói: “Hắn chết rồi! Ngươi đừng chà đạp di thể của hắn!”

Nhào tới, lại bị Đàn Khinh Trần một phát gạt ra.

Bàn ta đặt ngay cổ họng, từ từ siết chặt hơn, xúc cảm mịn màng mà băng lãnh, không cảm giác được huyết mạch lưu động, nhưng da thịt vẫn cực kỳ đàn hồi.

“Trước đó Niếp Thập Tam đã đến Y thần dược lư, Trình Tốn không phối được Hoàng tuyền tam trọng tuyết, nhưng cho hắn một viên thuốc sau khi nuốt vào sẽ khiến người tạm thời chết đi như hàn độc bộc phát. Có đúng không?”

“Ta đã tới nhà ngươi trên phố Nạp Phúc xem kỹ lại, cái gì cũng còn, chỉ có những phiến vàng lá cùng kim ngân đúc thỏi là không thấy, mười người mất cả ngày trời, chỉ tìm được hai đồng tiền ở dưới giường!”

“Có lẽ trước khi ngươi nhận tội đã an bài đâu vào đấy, đều phó thác cho Thập nhất ca?”

“Ngươi luyến tiếc những thứ đó, nhưng lại nhẫn tâm vứt bỏ trái tim ta mà đi.”

Lát gừng tươi trong tay áo Phó Lâm Ý trượt xuống nền tuyết, nghe xong những lời này sắc mặt càng trắng bệch, lại thấy Đàn Khinh Trần cười lớn buông tay.

Đàn Khinh Trần cúi đầu ghé bên tai Hạ Mẫn Chi, nói thật khẽ: “Mẫn Chi, ngươi sắp đi, nên ta dọa ngươi một chút…”

Cắn mạnh một cái lên vành tai ôn nhuận như ngọc của hắn, từ trong ngực lấy ra một chiếc bình bích ngọc tinh xảo, thân bình vẫn còn mang theo độ ấm của cơ thể, lặng lẽ ngắm nhìn, cầm tay trái hắn lên, gỡ từng ngón tay, đặt bình ngọc vào trong lòng bàn tay hắn, đoạn nhẹ nhàng co ngón tay hắn ôm chặt lại.

Hai tay bao phủ nắm tay hắn, miên man vuốt ve, không nỡ buông ra, khi thì hôn lên, lúc lại dùng sức mà siết, lực đạo khá mạnh, gần như có thể nghe thấy tiếng khớp xương rắc rắc kêu vang.

Vô hạn lưu luyến, không muốn rời tay, không biết qua bao lâu, đuôi tóc lẫn hàng my hàng mày đều ngưng đọng bông tuyết, sau đó tan thành bọt nước.

Tình nồng đến mức khắc sâu, tất có dư tình, rốt cuộc buông tay, lại nhịn không được đặt một nụ hôn ấm áp lên bờ môi lạnh giá của hắn: “Mẫn Chi, yên tâm đi đi…”

Dứt lời xoay người đạp tuyết rời đi.

Phó Lâm Ý không khỏi ngẩn ngơ, gọi: “Thập tứ đệ…”

Đàn Khinh Trần cũng không quay đầu, chỉ đạm đạm nói: “Hôm nay bá quan đại triều, chính vụ liên miên, ta không thể đưa tiễn Mẫn Chi, Thập nhất ca thay mặt ta cũng được.”

Bóng lưng Đàn Khinh Trần nổi bật dưới ánh ban mai nơi chân trời, mỗi một bước đều cô tịch, nhưng mỗi một bước đều cao không với tới, quân lâm thiên hạ.

Phó Lâm Ý vành mắt đột nhiên nóng lên, vội nói: “Nhấc quan đi thôi.”

Đến mộ địa tây thành, huyệt đã sớm quật xong, đoàn người đặt quan tài xuống đó.

Chưa kịp lấp lại, Phó Lâm Ý đã nói: “Được rồi, tuyết càng rơi càng lớn, các ngươi về trước đi, ta muốn ở bên Mẫn Chi thêm lát nữa.”

Tám hạ nhân xoay người định đi, Phó Lâm Ý chợt hỏi: “Trở về có ai hỏi, biết trả lời thế nào không?”

Một người nói: “Chúng ta đã an táng Hạ đại nhân đàng hoàng.”

Phó Lâm Ý gật đầu, thấy họ đi xa, dường như lẩm bẩm, nói: “Tám tính mạng này giữ lại cũng không có gì đáng ngại, Thập tứ đệ đã buông tay.”

Dứt lời, cũng tự bỏ đi.

Đi được vài dặm, quay đầu nhìn lại.

Niếp Thập Tam từ trên ngọn cây đằng xa phi thân nhảy xuống, khoan thai cưỡi gió lướt đi, tốc độ như lưu tinh cản nguyệt, đáp ngay bên cạnh quan tài, trường kiếm rời vỏ, nắp quan “rắc” một tiếng vang nhỏ, đã bị bổ ra rơi xuống một bên.

Hạ Mẫn Chi đứng lên, có hơi loạng choạng, nhưng vẻ mặt rạng rỡ, gọi: “Thập Tam!”

Niếp Thập Tam cười vang.

Không khí thanh lãnh của mùa đông đột nhiên trở nên ngọt ngào, giữa đất trời mênh mông tuyết trắng, mộ huyệt này lại biến thành một cõi ấm áp nhất thế gian.

Hạ Mẫn Chi xòe bàn tay ra, bình ngọc trong suốt sáng lên trên tay hắn, bên trong một viên thuốc màu son phát ra quang mang đầy sức sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.