Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1154: Nửa cố nhân (2)



Khí cơ nóng bỏng cọ rửa xuống, ý đồ mang độc tố bức ra khỏi cơ thể, khí xanh đen cùng khí cơ nóng bỏng giằng co.

“Thanh tỷ, không sao chứ.”

Người trẻ tuổi áo bào đen hoa quý vẻ mặt lo lắng, rất thương hương tiếc ngọc.

“Đừng tới đây!”

Nữ tử thanh lệ quát lớn, tiếp đó mặt mày chuyển sang mềm mại, thấp giọng nói: “Độc này cực kỳ lợi hại.”

Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, trong khoảng thời gian này, hắn nuốt dùng luyện hóa nọc độc xác ướp cổ, Độc Cổ tiến hóa đến một cấp bậc phi thường cao.

Cách độc chết một tứ phẩm đỉnh phong khẳng định còn chưa đủ, nhưng đủ để tạo thành ảnh hưởng tiêu cực thật lớn đối với nàng, tựa như bây giờ, bức bách nàng không thể không vận khí bức độc.

Mặt khác, hắn có thể giấu diếm được báo động trước nguy cơ của võ phu, là vì sử dụng năng lực di tinh hoán đấu của Thiên Cổ.

Nam tử áo bào đen oán hận nhìn Hứa Thất An một cái, trầm giọng nói: “Ta đi tìm Dung tỷ.”

“Không đánh nữa.”

Nữ tử thanh lệ nhíu mày, tựa như đối với điều này rất kháng cự, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Nàng nhìn cũng không thèm nhìn Hứa Thất An, lập tức rời đi.

Tuy đã trúng kịch độc, nhưng nhiều lắm là có chút phiền phức, bị thương cũng không đến mức, càng không có khả năng nguy hiểm tới sinh mệnh. Nàng không phải sợ nam tử áo xanh tướng mạo thường thường này, mà là điểm đến là dừng.

Đầu tiên, đối phương triển lãm thực lực đáng giá làm người ta tôn trọng, chỉ vì một căn nhà, không cần thiết thật sự đánh sống đánh chết.

Tiếp theo, nơi này là khách sạn, là trong thành Bình Châu, thật muốn buông tay ra chân tử đấu, sẽ chết rất nhiều người.

Cuối cùng, hai bên thật ra luôn khắc chế, nàng tùy ý nữ nhân kia trở về phòng, nam tử áo xanh cũng chưa nhân cơ hội đánh lén Lý lang.

Nam tử áo bào đen trừng mắt nhìn Hứa Thất An một cái, nhấc chân đuổi theo, dịu dàng nói:

“Thanh tỷ, có đau hay không? Ta thay ngươi mang độc hút ra.”

...

Hai người đi một lúc, tiến vào căn nhà cách đó không xa, tòa nhà này lớn hơn nữa, nhưng không đủ tinh xảo, bố cảnh cùng đồ dùng các phương diện thua xa Nhã Khí hiên đôi nam nữ bình thường kia ở.

Trong phòng ngủ rộng rãi, than bạc không khói hừng hực, ngọn lửa đỏ au nhảy nhót.

Trên giường mềm, một nữ tử kiều mỵ gập chân ngồi. Nàng mặc áo lụa mỏng manh, quấn cái yếm hồng nhạt cùng quần trong màu trắng, chỉ tới gốc đùi.

Cái yếm căng lên, mơ hồ có thể thấy được tuyết trắng nhẵn nhụi, cất giấu bảy lạng phong tình (tương đương với cup E).

Nữ tử quyến rũ nhìn thoáng qua tay phải màu xanh đen của muội muội, cười khanh khách:

“Hôm nay bói cho ngươi một quẻ, liền biết ngươi sẽ gặp chuyện không may.”

Nữ tử thanh lệ hừ lạnh một tiếng.

Nàng đối với độc trong cơ thể của mình cũng không thèm để ý, ngược lại khi nhìn thấy tỷ tỷ một đôi chân dài trắng như tuyết quắp lấy hông người trẻ tuổi tuấn mỹ, lộ ra không vui, cảnh cáo nói:

“Hắn đêm nay là của ta.”

Nữ tử quyến rũ bật cười một tiếng, dịu dàng nói: “Lý lang, ta cùng Thanh Nhi, ngươi thích ai hơn?”

Nam tử áo bào đen liếc trái một cái, nhìn phải một cái, cười nói: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều thịt, thiếu một thứ cũng không được, thiếu một thứ cũng không được.”

Ngón tay búp măng của nữ tử quyến rũ chọc chọc ót hắn, gắt: “Láu cá.”

Dừng một chút, nàng dựa vào trong lòng nam tử tuấn mỹ, nhìn về phía muội muội, nhíu mày nói: “Ở trong căn nhà đó là ai?”

Nữ tử thanh lệ lắc đầu: “Hắn dùng là thủ đoạn cổ tộc, nhưng là người Trung Nguyên.”

Nữ tử quyến rũ mím đôi môi đỏ mọng như lửa cháy, trầm ngâm nói: “Cổ thuật của cổ tộc chưa bao giờ truyền ra ngoài, dù là trong bảy lưu phái lớn, thiên kiến bè phái cũng rất nghiêm trọng. Huống chi là người Trung Nguyên.”

Nữ tử thanh lệ nhíu mày: “Không cần để ý tới, chúng ta lần này ra ngoài có chuyện quan trọng, cố gắng bớt trêu vào người không liên quan.”

Nam tử áo bào đen ôm vòng eo mềm mại của tỷ tỷ, nhìn muội muội, nói: “Chỉ sợ là kẻ “cùng đường”.”

...

Sau khi dùng xong bữa trưa, Hứa Thất An mang theo Mộ Nam Chi đi chợ, mua rất nhiều đồ sứ màu men ấm áp. Hắn mang bản thân coi là máy tìm long khí, qua một buổi chiều, cũng chưa tìm thấy được kí chủ long khí.

Điều này làm hắn có chút thất vọng.

Trước hoàng hôn, hai người trở lại khách sạn, Mộ Nam Chi thần thái sáng láng, còn chưa hết thèm.

Vốn hai người mỗi người ngủ một gian phòng, nhưng bởi vì ban ngày xảy ra trận xung đột kia, vương phi sợ đối phương ban đêm tới trả thù, vì thế lại cùng phòng với Hứa Thất An.

Chia giường ngủ.

Nàng quấn đệm chăn đã phơi nắng, lộ ra cái đầu, đôi mắt đen bóng u tĩnh nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh bàn, trầm ngâm không nói.

Hắn hầu như cứ cách vài ngày, sẽ ngồi ở bên cạnh bàn trầm ngâm.

Mộ Nam Chi thích nhìn hắn ngồi ở bên cạnh bàn tự hỏi, nhìn hắn, chậm rãi tiến vào mộng đẹp, như vậy sẽ có cảm giác an toàn.

Nàng mang loại cảm giác an toàn nho nhỏ này giấu ở trong lòng, không nói cho bất luận kẻ nào.

Nữ nhân thối này muốn nhìn lén ta tới khi nào... Tình Cổ của ta lại muốn phát tác rồi... Nếu không ban đêm đi thanh lâu một chuyến đi, không được, thế lực Đông Hải Long Cung ngay tại cách vách... Trong lòng Hứa Thất An nói nhỏ.

Quá trình chịu đựng Tình Cổ, khiến hắn nhớ lại đoạn thời gian gian khổ nào đó của kiếp trước. Xóa phim heo trong máy, rời khỏi diễn đàn kết bạn toàn bộ luôn gửi ảnh hở hang, lấy cái này để cấm dục.

Hôm nay nhìn thấy đôi hoa tỷ muội nhan sắc đỉnh cấp kia, tựa như thấy được ảnh hở hang, ý niệm áp chế nhất thời nảy lên như thiên lôi dẫn động địa hỏa.

“Nhưng nói đi phải nói lại, ta quả thật nên đi thanh lâu cùng Giáo Phường Ti tiêu tiền như nước. Tình Cổ không thể đè ép mãi, Thất Tuyệt Cổ là một chỉnh thể, Độc Cổ xấp xỉ đến bình cảnh rồi, muốn tiến một bước nữa, vài loại cổ thuật khác phải đuổi kịp tiết tấu.

“Bằng không Độc Cổ và Thi Cổ rất khó trưởng thành tiếp. May mắn là, tác dụng phụ của Tâm Cổ cùng Thi Cổ chỉ là khiến cổ sư thích làm bạn với động vật còn có thi thể, party thi thể cùng động vật cuồng hoan sẽ không phải cương nhu...

“Trước đặt một cái mục tiêu nhỏ, trong ba tháng, mang Thất Tuyệt Cổ bồi dưỡng đến trình độ đủ địch nổi tứ phẩm cao thủ.”

Sau khi đặt ra mục tiêu, Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Nam Chi, nàng đã ngủ say.

Hứa Thất An đứng dậy rời bàn, đi đến bên giường, nặng nề nhìn khuôn mặt bình thường của Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, sau đó, hắn chui vào gầm giường.

Phù... Chậm rãi phun ra một hơi dài, Hứa bạch phiêu chỉ cảm thấy đã tìm được nơi gửi gắm, thể xác và tinh thần thoải mái.

“Ừm, bây giờ có thể lại làm một cái tổng kết, sử dụng cổ thuật nào đó quá độ, tác dụng phụ sẽ tăng cường trong ngắn hạn, ta bỗng nhiên hiểu vì sao Lệ Na mỗi lần đánh xong, đều phải có một bữa cơm no đủ.”

Hứa Thất An nhắm mắt, tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.

Trong căn nhà cách đó không xa, phòng ngủ ấm áp như xuân.

Nam tử tuấn mỹ trái phải đều có một thân thể mềm mại ấm áp mở mắt ra, cảm nhận được phần hông đau mỏi, than nhẹ một tiếng, tiếp tục ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.