Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1157: Trao đổi tình báo (1)



Hôm sau, Lý Linh Tố tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh lực cạn kiệt, cùng với phần lưng hơi đau mỏi.

Chưa tới cao phẩm, thân thể hệ thống đạo môn tăng phúc không mạnh, xa xa không thể so sánh với võ phu cùng cảnh giới.

Trong sân tiếng gió gào thét, đó là Thanh tỷ đang luyện quyền ý.

Trong phòng ngủ ấm áp, trước gương trang điểm, nữ tử khoác lụa mỏng, vòng eo mảnh khảnh quyến rũ, soi gương trang điểm, thản nhiên ngoái đầu nhìn lại:

“Lý lang, tỉnh rồi?”

Lý Linh Tố xốc lên đệm chăn xuống giường, từ phía sau ôm nữ tử quyến rũ, nói:

“Hảo tỷ tỷ, ta đến giúp tỷ kẻ lông mày.”

Đông Phương Uyển Dung cười tươi tắn, nàng hơi ngẩng khuôn mặt lên, nhắm mắt lại.

Lý Linh Tố vừa vẽ lông mày, vừa nói: “Bình Châu đồ sứ mượt mà, ta muốn đi dạo chút.”

Đông Phương Uyển Dung nhíu mày nói: “Hành trình của chúng ta rất khẩn trương.”

Lòng trong ngón tay Lý Linh Tố vuốt lên mi tâm, dịu dàng nói: “Đừng nhíu mày, tổn hại mỹ mạo quốc sắc thiên hương của Dung tỷ.”

Khuôn mặt Đông Phương Uyển Dung ửng đỏ, nói: “Vậy, được rồi, nhiều nhất nửa ngày, lúc bữa trưa phải lên đường.”

Dùng xong bữa sáng, đoàn người Đông Hải Long Cung lên đường, khoe khoang lại rêu rao, khác với lần trước là, lần này đi bộ, không ngồi kiệu lớn.

Hai tứ phẩm đỉnh phong trên đường, rêu rao như thế nào nữa cũng không đủ.

Một đường đi dạo, mua nhiều đồ sứ, Lý Linh Tố cố ý trút đầy bụng nước trà, thấp giọng nói:

“Hai vị tỷ tỷ, ta muốn đi vệ sinh.”

Đông Phương Uyển Thanh gật đầu, khuôn mặt thanh lệ không có biểu cảm, nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Lập tức mang theo mấy thị nữ, cùng Lý Linh Tố đi về phía nhà vệ sinh nội viện của cửa hàng.

Đông Phương Uyển Thanh cùng thị nữ đứng ở xa xa, chưa tới gần, xa xa giám thị.

Lý Linh Tố phát tiết áp lực bàng quang, cúi đầu, thấy trong rãnh phân có một cái con chuột béo, nửa thân thể ngâm ở trong nước phân, ngẩng đầu, mắt đen lúng liếng nhìn hắn.

“Ta ở trong WC, hai tỷ muội tạm thời tách ra.”

Hắn thấp giọng nói.

Con chuột quay đầu bước đi, vài giây sau, xen lẫn tiếng “chít chít” truyền đến, con chuột kết đàn xuất hiện ở trong rãnh phân, chúng nó bằng vào sức nhảy cường đại, nhảy ra khỏi hố phân.

Chúng nó lao vào sân, mang theo nước phân đầy người, lao về phía Đông Phương Uyển Thanh, cùng với vài tên thị vệ.

Đồng thời, tiếng chó sủa truyền đến, mười mấy con chó hoặc lớn hoặc nhỏ lao vào sân, nhe răng trợn mắt lao về phía Đông Phương Uyển Thanh.

Những động vật này không có khả năng tạo thành thương tổn đối với võ giả, nhưng chúng nó tạo thành hỗn loạn, khiến mấy nữ tử bao gồm Đông Phương Uyển Thanh ở bên trong mờ mịt không thôi, phản ứng đầu tiên không phải lao ra “bao vây”, tróc nã Lý Linh Tố.

Mà là vận khí cơ đánh văng ra đàn chuột tanh tưởi cùng đàn chó điên cuồng.

Vì thế liền cho Lý Linh Tố cơ hội đào vong phi thường quý giá.

Hứa Thất An từ trong cái bóng Lý Linh Tố chui ra, đè bờ vai của hắn, không nhanh không chậm nhìn thoáng qua Đông Phương Uyển Thanh nơi xa, thấy vị nữ tử thanh lệ thoát tục này sắc mặt biến đổi hẳn.

Hắn thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: “Đi!”

Hai người sau đó biến mất.

“Khốn kiếp!”

Đông Phương Uyển Thanh tung người nhảy lên, tạm thời lơ lửng trên không, từ chỗ cao quan sát, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, người đi đường xuyên qua không dứt, nào còn có thể thấy tung tích hai người?

Nàng xanh mặt, vận khí cơ, đáp xuống trước cửa hàng, vượt qua bậc cửa, nhìn tỷ tỷ, trầm giọng nói:

“Lý lang bị người ta bắt đi rồi.”

Đông Phương Uyển Dung kiều mỵ động lòng người nhíu nhíu mày, bình tĩnh lấy ra một lá bùa, bên trong mang theo một đám tóc.

Nàng từ từ nhắm mắt, hai tay khép lại, tay bắt pháp quyết, bói một quẻ, rốt cuộc mất đi bình tĩnh, hoa dung thất sắc: “Bói toán mất đi hiệu lực...”

Đông Phương Uyển Thanh mày liễu dựng thẳng, thấp giọng nói: “Là người áo xanh kia hôm qua.”

Người áo xanh lai lịch thần bí hôm qua... Đông Phương Uyển Dung nghiêng đầu, nhìn về phía muội muội, giọng điệu có chút cuống lên: “Hắn vì sao phải mang Lý lang đi?”

Đông Phương Uyển Dung rít một tiếng, trong hư không ngưng ra một hư ảnh con chim khổng lồ hư ảo, không đủ chân thật, quặp lấy hai vai nàng, giương cánh bay cao.

Đối với ngũ phẩm Chúc Tế của hệ thống vu sư mà nói, chuyện thứ nhất nắm giữ triệu hồi anh linh, chính là giết một đầu yêu quái chim, sau khi kết nhân quả, liền có thể triệu hồi nó đạt tới mục đích bay lượn trên bầu trời.

Ở trong phẩm cấp trung bình và thấp, phi hành là một thủ đoạn hầu như có thể đứng ở thế bất bại, mặc kệ là chiến tranh hay chiến đấu, quyền khống chế bầu trời đều vô cùng quan trọng.

Đông Phương Uyển Dung thao túng hư ảnh con chim khổng lồ, nhanh chóng nhắm hướng đông bay đi.

Đường phố bốn phương thông suốt, vô số người đi đường ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hướng Đông Phương Uyển Dung trên bầu trời chỉ trỏ.

Đông Phương Uyển bình tĩnh hạ đạt mệnh lệnh: “Chia hai nhóm nhân mã, một đám hướng bắc đuổi theo, một đám hướng nam đuổi theo, sau nửa canh giờ, vô luận có kết quả hay không, lập tức quay về.”

Các thủ hạ đi theo vâng dạ, hoặc ở trên đường chạy như điên, hoặc ở nóc nhà nhảy lên, đều tự truy kích.

Đông Phương Uyển Thanh thì hướng phía tây truy kích.

Sau nửa canh giờ, Đông Phương Uyển Dung truy tung không có kết quả quay về Bình Châu, quay về tiểu viện khách sạn.

“Đại cung chủ, đây là tờ giấy Lý công tử lưu lại.”

Một thị vệ cuống quít nghênh đón, trên tay cầm một tờ giấy.

Lý lang lưu lại... Đông Phương Uyển Dung bước nhanh tiến lên, chộp lấy tờ giấy, mở ra đọc:

“Dung tỷ, Thanh tỷ, sinh mệnh thành khả quý, ái tình giới canh cao, nhược vấn tự do cố, lưỡng giả giai khả phao. Cũng từng nghĩ tới cùng các ngươi làm bạn hồng trần, sống tiêu tiêu sái sái, giục ngựa phi nước đại, cùng hưởng nhân thế phồn hoa.

“Nhưng ta gánh vác sứ mệnh truyền thừa Thiên tông, yêu hận không do bản thân, xin tha thứ cho ta rời đi, ta phải tìm kiếm đạo của ta...”

Nữ tử quyến rũ đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Kẻ bạc tình quả nghĩa phụ lòng này, lão nương nhất định phải làm thịt hắn.”

...

Đông Phương Uyển Thanh quay về khách sạn, thấy tỷ tỷ ngồi ở trên giường, sắc mặt âm trầm, nàng liền biết, tỷ tỷ cũng chưa thể tìm về Lý lang.

Đông Phương Uyển Dung từ trong tay áo lấy ra tờ giấy đặt lên bàn nói:

“Tên phụ lòng là tự mình bỏ đi.”

Đông Phương Uyển Thanh mở tờ giấy ra, sau khi đọc xong khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sương lạnh, trong hàm răng bật ra từng tiếng:

“Lần sau nhìn thấy hắn, đánh gãy hai chân để hắn cả đời không chạy được.”

Nàng chợt nhíu mày, cúi đầu một lần nữa đọc, lớn tiếng nói: “Đây không phải chữ Lý lang viết.”

Tỷ tỷ Đông Phương Uyển Dung “Ừm” một tiếng:

“Tuy không phải chữ Lý lang viết, nhưng quả thật là hắn để lại. Người áo xanh đó hoàn toàn không cần thiết làm điều thừa, không phải sao? Hắn luôn luôn dưới mí mắt ngươi với ta, căn bản không có cơ hội để lại thư.

“Nghĩ hẳn là ủy thác người thần bí kia viết, thừa dịp sau khi chúng ta ra đường để lại trong phòng. Hừ, coi như có chút lương tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.