Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1217: Vĩnh hưng (2)



Một tòa thành nhỏ biên giới Thanh Châu, quận Quảng Hán.

Tửu lâu tốt nhất trong thành “Hương Sơn cư”, trong nhã gian, Cơ Huyền bưng một đĩa nhộng chiên dầu, ăn quên cả trời đất.

“Ngon, hình dạng tuy khó coi, ăn vào lại có một phong vị khác. Nguyên Sương muội tử, ăn một đĩa?”

Hứa Nguyên Sương khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, thật lâu chưa từng động đũa, như bị ảnh hưởng đến khẩu vị.

Trong nhã gian rộng rãi, tổng cộng có bảy người, Hứa Nguyên Sương mắt ngọc mày ngài; Hứa Nguyên Hòe thói quen cau mày lạnh lùng nghiêm túc, Cùng với Cơ Huyền nhân vật trung tâm của đoàn đội lần này.

Ngoài ba người này, bốn người còn lại từ trái sang phải, theo thứ tự là Tiêu Diệp lão đạo mặc đạo bào giặt trắng bệch, để râu dê, tóc hoa râm, nếp nhăn nơi khoé mắt khắc sâu.

Tiêu Diệp đạo trưởng là đạo sĩ vân du, sơn y mệnh tướng bặc, tinh thông mọi thứ, tinh lực nửa đời người đều tiêu phí ở trên những “bàng môn tả đạo” này, tu vi bản thân không cao.

Nhưng ở trên giang hồ, một lão tiền bối sở học hỗn tạp kinh nghiệm phong phú, tầm quan trọng thậm chí mạnh hơn võ phu Hóa Kình.

Sau đó là nam tử khô gầy khoác trường bào năm màu loang lổ, tên là Khất Hoan Đan Hương, người này là cổ sư vân du của Tâm Cổ bộ, lúc ở Vân Châu ngẫu nhiên gặp thân hào nông thôn ức hiếp dân chúng, liền thao túng độc trùng diệt cả nhà này.

Tính cách cực đoan có thể thấy được phần nào.

Bởi vậy bị quan phủ Vân Châu truy nã, sau đó cơ duyên xảo hợp gia nhập thành Tiềm Long, trở thành khách khanh phủ thành chủ.

Bên trái Khất Hoan Đan Hương là một nữ tử xinh đẹp thiên kiều bá mị, khuôn mặt thon gọn, môi đỏ mọng như lửa cháy, mắt to mà quyến rũ, ngập nước như là biết dụ người. Thời tiết đầu mùa đông, mặc lộ vai, vòng eo cùng đôi chân là váy lụa mỏng, tận tình bày ra sức quyến rũ động lòng người của nữ tử trưởng thành.

Nàng tên Liễu Hồng Miên, xuất thân Kiếm Châu Vạn Hoa lâu, cùng sư muội Tiêu Nguyệt Nô tranh đoạt vị trí lâu chủ thất bại, phẫn nộ rời khỏi Kiếm Châu, được thành Tiềm Long hấp thu, trở thành khách khanh phủ thành chủ.

Một người cuối cùng thân phận đặc thù, hắn cũng không thể xưng là người, ngoại hình tuy là một tráng hán cường tráng khỏe mạnh, giàu uy nghiêm, bản thể lại là một con hổ trắng.

Là quốc sư Hứa Bình Phong bồi dưỡng, một trong bốn thủ lĩnh trong hai mươi tám tổ chức tân túc, Bạch Hổ.

Bốn người này mỗi một vị đều có dị năng, thủ đoạn cao siêu, lại có Hứa Nguyên Sương vị thuật sĩ này tồn tại, toàn bộ đoàn đội hầu như không có điểm yếu.

Tâm Cổ sư Khất Hoan Đan Hương cười nói:

“Tây bộ Thanh Châu giáp với Nam Cương, loại cách ăn này, là Nam Cương chúng ta truyền tới. Nhưng người Trung Nguyên càng thêm chú ý, biết chiên cùng ướp khử đi mùi tanh. Người Nam Cương ăn thứ này, phần lớn là ăn sống, hoặc dùng nước sôi trần, nhiều nhất lại rắc chút muối ăn.”

Cơ Huyền rất nhanh ăn xong một đĩa, bưng chén rượu nhấp một ngụm, cảm khái nói:

“Tử Dương cư sĩ không hổ là nho gia chính thống, mang Thanh Châu cai quản gọn gàng ngăn nắp, thành Tiềm Long nếu có thể được nho gia chính thống ủng hộ, nghiệp lớn lo gì không thành? Nguyên Hòe, đệ nói quốc sư vì sao không tìm nho gia?”

Thiếu niên cứng ngắc lạnh lùng nghe vậy, nhíu nhíu mày, hơi trầm ngâm, sau đó lắc đầu.

Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói: “Bởi vì Đại Phụng khí số chưa hết, nho gia coi trọng nhất khí số, cũng hiểu khí số nhất. Nho gia khi nào ra tay, liền ý nghĩa khí số vương triều đã hết, ví dụ như năm đó Tiền Chung đại nho đánh tan long mạch Đại Chu, chặt đứt khí số cuối cùng của Đại Chu.

“Năm đó Võ Tông hoàng đế mưu nghịch, nho gia đã chưa hỗ trợ, cũng không ngăn cản. Đây thật ra là chuyện tốt, chứng minh lần này, nho gia cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn. Chờ bác đăng cơ xưng đế, thay thế Đại Phụng, còn sợ nho gia không để cho chúng ta sử dụng?”

Cơ Huyền giơ ngón tay cái: “Nguyên Sương muội tử nếu là nam nhi, làm thủ phụ không thành vấn đề.”

Hứa Nguyên Sương sắc mặt lạnh nhạt, không đáp lời.

Cơ Huyền sờ sờ cằm, cười gượng hai tiếng, nhìn quét mọi người, nói:

“Hôm qua thu được mật báo của Ảnh vệ, luồng long khí thứ nhất xuất hiện ở Lôi Châu Tam Hoa tự, bám vào trong phù đồ bảo tháp. Mười ngày trước, nhân sĩ giang hồ Lôi Châu bởi việc này, xảy ra xung đột với Tam Hoa tự.”

Ảnh vệ là tổ chức mật thám thành Tiềm Long bồi dưỡng, trải rộng mười ba châu Trung Nguyên, chuyên phụ trách sưu tập tình báo, tính chất giống với cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân.

Mắt Hứa Nguyên Sương sáng lên, hỏi: “Kết quả như thế nào?”

Cơ Huyền “chậc chậc” hai tiếng, nói: “Căn cứ võ phu Lôi Châu từng tham dự việc này lộ ra, long khí bị Ti Thiên Giám Tôn Huyền Cơ cùng một người tên là Từ Khiêm cướp đi, tính cả phù đồ bảo tháp cùng nhau. Ừm, ở dưới mí mắt Độ Nan Kim Cương cùng Y Nhĩ Bố cướp đi.”

Tôn Huyền Cơ lúc ấy lau đi là phù đồ bảo tháp, cùng với tất cả mọi người trong tháp “tồn tại”, theo những nhân sĩ giang hồ đó rời khỏi, “bại lộ” ở dưới tầm nhìn của công chúng, thuật che chắn thiên cơ liền tự bài trừ.

Như ngày đó Hứa Bình Phong xuất hiện ở trước mắt bao người kinh thành, thuật che chắn thiên cơ lập tức mất đi hiệu lực.

Tiêu Diệp đạo trưởng vuốt râu nói:

“Cái này chính như chúng ta dự liệu, Ti Thiên Giám đang thu thập long khí, hơn nữa tiến độ nhanh hơn chúng ta, đã đạt được một trong chín đạo long khí. Mặt khác, Phật môn quả nhiên cũng đang sưu tập long khí, nghĩ hẳn Vu Thần giáo cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này.

“Vũng nước này rất đục nha, mặt khác, Từ Khiêm là nhân vật nào?”

Liễu Hồng Miên xuất thân Vạn Hoa lâu cười duyên nói:

“Nước đục cũng có chỗ tốt của nước đục, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.”

“Hồng Miên cô nương nói không sai.” Cơ Huyền đồng ý gật đầu, tiếp theo trả lời Tiêu Diệp đạo trưởng:

“Ảnh vệ chưa tra ra gốc gác người này, chỉ biết người này giỏi độc, hẳn là người cổ tộc.”

Mọi người lập tức nhìn về phía Khất Hoan Đan Hương, Tâm Cổ sư nhăn mặt nhíu mày: “Đây hiển nhiên là tên người Trung Nguyên, dung mạo cũng có thể ngụy trang, nhưng có thể ở trong tay hai vị tam phẩm cướp đi long khí, người này tuyệt không đơn giản.”

“Cho nên, có thể đoán ra thân phận của hắn không?” Cơ Huyền hỏi.

Khất Hoan Đan Hương lắc đầu:

“Cổ thuật của cổ tộc tuy rất ít truyền ra ngoài, nhưng chung quy là có tiền lệ, ví dụ như tộc nhân Tình Cổ bộ, rất thích trêu chọc người ngoại tộc, mang bọn họ cưỡng ép giữ lại trong tộc.

“Những người thân trúng Tình Cổ đó, hoặc tự nguyện hoặc bị ép bất đắc dĩ ở lại cổ tộc, thời gian dài, liền học được cổ thuật. Một khi thoát đi, cổ thuật cũng sẽ theo đó truyền tới các nơi. Dưới tứ phẩm, đều có khả năng, không thể kết luận là người cổ tộc.”

Bạch Hổ thản nhiên nói: “Có thể là Hứa Thất An không?”

Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe đồng thời khẽ nhíu mày.

Cơ Huyền nhíu mày: “Phỏng đoán không có căn cứ, sẽ chỉ ảnh hưởng chúng ta phán đoán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.