Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1219: Mưa đêm núi hoang (2)



Sau khi khí cơ lưu chuyển mấy chu thiên, cả người Mộ Nam Chi ấm áp, thậm chí còn nổi lên cơn buồn ngủ lười biếng. Nàng bắt buộc mình phấn chấn tinh thần lên, mang tiểu hồ ly đặt ở trên lưng ngựa, sau đó từ trong bọc hành lý lấy ra 《 Đại Phụng địa lý chí 》, lật xem vài lần, sắc mặt nhất thời hơi thay đổi.

Nàng lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Trên sách nói, Tương Châu hai đặc sắc lớn: Thủy quỷ cùng cản thi*.”

(*:Cản thi nghĩa là dẫn dắt thi thể, đuổi thi thể. Đây là một tập tục lâu đời của dân tộc Miêu thuộc vùng Tương Tây, Hồ Nam (Trung Quốc).)

Địa giới chỗ bọn họ, chính là Tương Châu thuộc Chương Châu.

Con cáo nhỏ màu trắng vừa nghe, sợ hãi rụt cổ lại, giống với Mộ Nam Chi, không có tiền đồ lắp bắp nói:

“Cái gì, cái gì? Rất nhiều thủy quỷ nha...”

Hứa Thất An tức giận nói: “Ngươi một con yêu tinh, sợ thủy quỷ?”

Con cáo nhỏ màu trắng sợ đến một nửa rồi, nhỏ giọng nói: “Ta, ta sợ quỷ.”

Lý Linh Tố nói: “Tương Châu nhiều sông ngòi, mạng lưới đường thủy chi chít như sao trên trời, giăng khắp nơi, hàng năm người chết đuối vô số, thủy quỷ nhiều cũng bình thường. Về phần cản thi, trái lại kể ra thì dài.”

Thấy hai người một cáo nhìn qua, Lý Linh Tố giải thích:

“Tương truyền đại khái ở một trăm tám mươi năm trước, Tương Tây đột nhiên xuất hiện một vị kỳ nhân, thủ đoạn điều khiển thi thể đăng phong tạo cực, lấy mười ba thiết thi đánh khắp Tương Châu không có địch thủ. Ở Tương Châu khai tông lập phái.

“Truyền thừa đến nay, rất nhiều thế lực giang hồ Tương Châu ít nhiều đều có mấy chiêu thủ đoạn điều khiển thi thể. Trong đó thế lực lớn nhất là Sài gia, Sài gia kinh doanh chính là việc cản thi, mang người chết tha hương đưa về nhà.

“Phàm là thi thể Sài gia tiếp nhận, sẽ không hư thối có mùi.”

Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, hỏi: “Đây là thủ đoạn điều khiển thi thể của Vu Thần giáo, hay là thủ đoạn của Thi Cổ bộ?”

Lý Linh Tố cười nói:

“Thủ đoạn của Thi Cổ bộ. Vị kỳ nhân kia xuất thân Tương Châu, khi còn trẻ, cả nhà bị kẻ thù giết hại, hắn không biết vì sao chưa chết, bị kẻ thù bán tới Nam Cương làm nô lệ, ở cổ tộc học thủ đoạn điều khiển thi thể không tầm thường.

“Sau khi tự cảm thấy tu vi đại thành, chạy khỏi Nam Cương, về Tương Châu báo thù, cũng khai tông lập phái, người này tên Sài Tư Minh, chính là tổ tiên Sài gia. Nhưng thủ đoạn điều khiển thi thể của hắn có chỗ thiếu hụt, chỉ có thể tu đến cảnh giới ngũ phẩm.

“Về sau Sài gia phát triển võ đạo, tộc nhân bình thường là võ cổ song tu. Gia chủ đương đại Sài gia chỉ là ngũ phẩm, nhưng trong lịch sử Sài gia từng xuất hiện vài đời tứ phẩm gia chủ.”

Hứa Thất An kinh ngạc nói: “Ngươi trước kia từng đến Tương Châu du lịch?”

“Không có.”

“Vậy ngươi làm sao biết việc này?”

“Bởi vì một vị hồng nhan tri kỷ của ta vừa vặn là người Sài gia.” Lý Linh Tố lộ ra nụ cười người thắng cuộc đời.

Đệch! Không lưu ý lại cho ngươi cơ hội làm màu... Trong lòng Hứa Thất An lảm nhảm. Hắn gật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh:

“Ngày mai có thể đến thành Tương Châu, vừa lúc đi bái phỏng Sài gia một lần.”

Lý Linh Tố khẽ biến sắc, lặng lẽ ôm thận.

Gió càng lúc càng lớn, mây đen áp đỉnh, mắt thấy mưa to sắp rơi xuống, đoàn người đẩy nhanh tốc độ, đi nửa khắc đồng hồ, Mộ Nam Chi ngồi ở trên lưng ngựa chỉ vào nơi xa, vui vẻ nói:

“Nơi đó có tòa miếu đổ nát.”

Con cáo nhỏ màu trắng vui vẻ phụ họa: “Có miếu đổ nát.”

Miếu đổ nát ngay tại ven đường, tới gần, phát hiện là sơn thần miếu, diện tích rất lớn, nghĩ hẳn năm đó cũng từng có thời điểm rầm rộ.

Cửa miếu mục nát, nửa khép nửa mở, như đẩy một phát là đổ.

Hứa Thất An đỡ Mộ Nam Chi xuống ngựa, ba người một ngựa vào miếu, vượt qua bậc cửa, trong sân đầy cành khô lá úa, phát ra mùi mục nát thoang thoảng.

Pho tượng sơn thần trong miếu cung phụng đổ nghiêng, che kín vết nứt, quấn quanh tơ nhện, Hứa Thất An đại khái nhìn lướt qua, nhìn ra miếu này hoang phế ít nhất mười năm.

Trong miếu có mấy chỗ tro than, giống như người trước kia ở chỗ này nghỉ ngơi đốt lửa trại lưu lại.

“A!”

Mộ Nam Chi đột nhiên hô khẽ một tiếng, chỉ vào góc tường phía nam, lắp bắp nói: “Quan, quan tài...”

Chân tường phía nam đặt một cái quan tài gỗ mun, màu sắc ảm đạm, tựa như đã có chút năm tháng.

Miếu hoang phế đổ nát, quan tài cổ xưa, lại thêm gần hoàng hôn, mây đen che trời, cuồng phong gào thét, rất dọa người.

Mộ Nam Chi nhát gan, nhất thời sợ không chịu nổi.

Rõ ràng bản thân là hồ yêu, Bạch Cơ tựa như cũng bị ảnh hưởng, chủ động bò đến trong lòng Mộ Nam Chi, hai sinh vật giống cái ôm đoàn sưởi ấm.

Hứa Thất An liếc qua quan tài, liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lý Linh Tố: “Đến bên ngoài nhặt chút củi, đêm nay ở trong miếu ở tạm một hồi.”

Lý Linh Tố ra ngoài mới một lát, mưa đã bắt đầu rơi, gió thảm mưa sầu.

Hứa Thất An từ trong túi gấm trữ vật lấy ra hai cái áo bào lót ở trên mặt đất, để cho Mộ Nam Chi có thể ngồi, đợi một lát, Lý Linh Tố ôm một đống củi to quay về.

Phân lượng rất đủ.

Trong miếu rất nhanh đã đốt lửa trại, xua đi cơn lạnh. Hứa Thất An bắc bếp, nấu một nồi canh thịt.

Không bao lâu, mùi thịt nồng đậm tản ra, Mộ Nam Chi cũng không sợ hãi nữa, bưng bát sứ, hưởng dụng canh.

Con cáo nhỏ màu trắng cũng có một bát, vui vẻ li3m.

Lúc này, vành tai Hứa Thất An khẽ động, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Cửa miếu, mấy bóng người vội vàng chạy vào, hai nam một nữ, trong đó một vị nam tử mặc nho sam đội nho quan, đeo thùng sách, tựa như là người đọc sách.

Một nam tử khác hông đeo trường đao, mặc trang phục gọn gàng màu đen, nhìn quần áo là người tập võ.

Về phần nữ tử, khuôn mặt xinh xắn, mặc áo ngắn gọn gàng, tóc dài búi lên cao cao giống nam nhân, nhưng vai lưng cùng cổ không có gì điểm xuyết, ngược lại càng thêm tỏ ra mảnh mai.

“Thơm quá!”

Nam tử trẻ tuổi hông đeo trường đao vào miếu, ánh mắt nhìn chằm chằm cái nồi sắt.

Người đọc sách chắp tay, nói: “Hai vị huynh đài, đường núi khó đi, ngẫu nhiên gặp mưa lạnh, không biết có thể tạo điều kiện hay không.”

Lý Linh Tố cười tủm tỉm nói: “Tự tiện là được.”

Hai nam một nữ lập tức đi đến một bên, ở nơi cách quan tài không xa ngồi xuống.

Bởi vì đi đường dính mưa, trên người ướt sũng, nam tử trang phục gọn gàng màu đen tháo xuống bội đao, nhìn về phía quan tài cổ xưa trong góc, buồn bực nói:

“Trong miếu thế mà lại có quan tài, vừa lúc, mang nó chẻ làm củi đốt đi.”

Thư sinh trẻ tuổi khẽ biến sắc, “Không được, Vương huynh, đây là điềm xấu, tôn trọng người chết, chớ quấy nhiễu người ta.”

Mộ Nam Chi nghe xong, bàn tay nhỏ run lên, kêu lên: “Đúng thế, ngươi đang yên đang lành bổ quan tài cái gì, tìm chết à.”

Trời đã hoàn toàn tối, hạt mưa rơi xuống bôm bốp, ngôi miếu đổ nát trong núi hoang, lửa trại bị gió lạnh xộc vào trong miếu thổi lay động không ngừng, bóng người ở trên vách tường vặn vẹo ra đường nét dị dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.