Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1229: Trình độ của bản thân gã đàn ông tồi (2)



Cùng lúc đó, cửa chính mở ra một khe hở hoàn toàn mở ra, vầng sáng màu vỏ quất chiếu sáng mèo mướp bên cửa.

“Meo meo ~ “

Mèo mướp nhẹ nhàng kêu một tiếng, con ngươi màu hổ phách lặng lẽ nhìn chằm chằm nồi sắt.

Thì ra là mèo bị mùi thơm hấp dẫn đến!

Vị võ tăng phát hiện nó sắc mặt chuyển sang nhẹ nhàng, gắp một miếng thịt mỡ ném đến bên cửa.

Con mẹ nó, có thể ném miếng thịt nạc không... Mèo mướp An không tình nguyện cắp miếng thịt mỡ lên, ở dưới sự xua đuổi của các võ tăng, bỏ trốn mất dạng.

Ra khỏi sân, đi chưa được mấy bước, nó bỗng thấy một bóng người từ trong bóng đêm đi tới, là tráng hán mặt không biểu cảm.

Mèo mướp An vốn tưởng là người Sài phủ, vốn không để ý, đi tới gần, thân mèo bỗng nhiên cứng đờ, người này sắc mặt không khác gì người thường, nhưng không có nhịp tim, không có hơi thở, như là một cái xác không hồn...

Đây là một cái xác!

Sài gia tuy lấy khống chế thi thể nổi tiếng, nhưng hẳn là không có ai đêm hôm có thói quen thao túng thi thể đi lại lung tung...

Cùng lúc ý niệm hiện lên, nó thấy cái xác đi ngang qua mình, vòng qua sân các hòa thượng ở lại, hướng nội viện đi đến.

Theo sau xem xem... Mèo mướp An nhẹ nhàng theo ở sau người, đại khái một khắc đồng hồ, cái xác kia ngừng lại ở căn nhà nào đó yên tĩnh của nội viện.

“Hắn” tạm dừng ở ngoài sân nhà một lát, thẳng tắp bắn lên, phóng qua tường sân cao hai mét, rơi vào nội viện.

“Người nào?!”

Trong sân truyền đến tiếng quát mắng.

Ngay sau đó, tiếng phành phành liên tục vang, kèm theo tiếng kêu r3n, tiếng ngã xuống đất, tất cả gió êm sóng lặng.

Mèo mướp An ở bên ngoài đợi vài phút, lao bắn đi, ở trên tường như giẫm trên đất bằng, thoải mái vượt qua đầu tường, cũng vào sân.

Cái này hoàn toàn là năng lực của chính mèo mướp, Tâm Cổ chỉ có thể khống chế sinh vật chỉ số thông minh không cao, không thể trao tặng năng lực.

May mà ta khống chế là một con mèo, nếu là một con chó, nói không chừng đã vào bụng đám võ tăng kia... Hắn oán thầm, đôi mắt màu hổ phách đảo qua trong sân.

Hai thân thể ngã ở trong sân, hôn mê bất tỉnh.

Cửa nhà chính mở rộng, một mảng tối đen, âm trầm k hủng bố.

Mèo mướp An nhanh chóng lướt qua hai người hôn mê, chui vào trong phòng tối như mực, trong phòng bố trí đơn giản, vị trí sát cửa sổ có một cái hang đen ngòm, kéo dài vào sâu trong lòng đất.

Nắp đậy bằng đá dựng lên cao cao, cửa động này vừa bị người ta mở ra.

Mèo mướp không có bất cứ sự do dự nào, chui vào cửa động.

Cửa động xây dựng một cầu thang, hướng tới lòng đất kéo dài, ánh sáng mỏng manh từ lòng đất dâng lên, đó là vầng sáng đèn dầu phát ra.

Mượn vầng sáng mỏng manh, mèo mướp vô thanh vô tức đi ở bậc thang, vài phút sau, đã đến cuối bậc thang.

Mùi mốc meo đập vào mặt, cùng với một mùi gay mũi.

Mèo mướp An suýt nữa ngất, khứu giác của mèo là gấp nhân loại mấy chục lần.

Mùi sốc quá... Mèo mướp An lảo đảo đứng vững, một hồi lâu sau mới hồi lại.

Là mùi xác thối!

Trong cái hầm này tất cả đều là mùi xác thối.

Hắn phát hiện hầm rất lớn, bốn phương thông suốt, càng giống một mê cung dưới lòng đất thu nhỏ.

Lặng yên đi một lát, một hành lang xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hai bên hành lang, từng cái xác yên tĩnh đứng thẳng, có nam có nữ, có già có trẻ, có mặc áo liệm, mặc váy dài, mặc nho sam...

Bọn họ nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, lại như là có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Mặt khác, mặt đất rơi đầy khăn trùm đầu, có thể tưởng tượng, những cái khăn trùm đầu này vốn là phủ ở trên đầu thi thể, nhưng bây giờ đã bị người ta giật xuống.

...

Khách điếm, Mộ Nam Chi xem xong sách giải trí, duỗi lưng, tính chui vào trong chăn ngủ.

Nhưng nàng bỗng nghe thấy một đợt tiếng hít thở dồn dập, trên giường nhỏ cách vách, Hứa Thất An nghiêng người, nhắm mắt, hít thở nặng nề.

“Làm sao vậy?”

Mộ Nam Chi cả kinh, vẫn rất quan tâm đối với hắn.

Hứa Thất An chưa mở mắt, trả lời như nói mê: “Nhân, nhân gian thiên đường...”

Nằm mơ?

Mộ Nam Chi cẩn thận đánh giá hắn, qua một lúc, thấy chưa xảy ra chuyện không tốt, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu tử thối tiểu tử thối...”

Nàng vươn tay, gõ đầu Hứa Thất An vài cái, thầm sướng một trận.

Vương phi lặng lẽ phát ti3t bất mãn dọc theo đường đi bị mặc kệ, tuy kẻ này đối với mình coi như không tệ, trừ ngẫu nhiên vài lần ăn ngủ núi hoang, đại đa số thời điểm đều ở khách sạn tốt nhất, ăn thức ăn mỹ vị nhất.

Nhưng không khỏi cũng quá tương kính như tân* rồi nhỉ.

(*: kính nhau như khách)

Trừ Tôn Huyền Cơ lần đó hắn thoáng làm “quá phận” chút, ngày thường, nhiều lắm nắm bàn tay của nàng. Lão nương cho dù thay đổi một gương mặt, vậy cũng là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, không có sức hấp dẫn như vậy?

“Ngươi đánh Hứa Ngân la!”

Con cáo nhỏ màu trắng trên giường thò cái đầu nhỏ ra, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Mộ Nam Chi, như là đứa bé phát hiện bí mật lớn, giọng nhẹ nhàng nói:

“Ta muốn nói cho hắn!”

Mộ Nam Chi trợn mắt nói: “Cùng lắm thì ngươi cũng đến đánh hắn một cái, ta không nói.”

Con cáo nhỏ màu trắng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi!”

Nó lưu loát từ trong ổ chăn ấm áp bò ra, nhảy xuống giường, tới bên cái giường nhỏ, dùng sức nhảy.

“Ai da!”

Nó chưa thể nhảy lên, cái bụng nhỏ va ngã thành giường.

“Đồ vô dụng, chỉ ngươi còn ngày đi mấy ngàn dặm?”

Mộ Nam Chi bĩu môi, ôm nó đến trên giường.

“Tiềm hành cùng tốc độ là bản mạng thần thông của ta, nhưng quá tiêu hao pháp lực, ta còn nhỏ mà, lực lượng bản thân quá yếu.”

Nói xong, nó bò đến trên người Hứa Thất An, hai chân trước làm nhiều việc cùng lúc, bốp bốp tát hắn, vừa đánh vừa nũng nịu:

“Ai bảo ngươi ngủ Dạ Cơ tỷ tỷ không cho bạc, ai bảo ngươi ngủ Dạ Cơ tỷ tỷ không cho bạc.”

Lực đạo tuy không lớn, nhưng khí thế uy vũ sinh phong.

Chờ nó đánh xong, Mộ Nam Chi cười tủm tỉm ôm lấy con cáo nhỏ màu trắng, nói: “Nói với gì, cái gì gọi là ngủ Dạ Cơ tỷ tỷ không cho bạc?”

Nàng chỉ biết Dạ Cơ là tỷ tỷ của con cáo nhỏ màu trắng, người tình ngày trước của Hứa Thất An.

...

Trong hầm, Hứa Thất An giống như trở về nhà, chịu được mùi gay mũi, đau cũng khoái hoạt.

Hắn theo thi thể bị vạch ra khăn trùm đầu, khom lưng, lặng yên lẻn đi, thẳng đến thấy cái xác không hồn kia, “hắn” không ngừng vạch khăn trùm đầu của thi thể, như là đang tìm cái gì.

Hắn là ai? Hoặc là nói, người sau lưng khống chế hắn là ai?

Ôm nghi hoặc như vậy, Hứa Thất An giữ kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, cứ như vậy qua hai khắc đồng hồ, hắn cẩn thận xem xét xong toàn bộ thi thể, sau đó lại vào một cánh cửa nhỏ nào đó.

Hầm trong hầm?

Đèn dầu trên tường phát ra vầng sáng mờ nhạt, ngay tại lúc Hứa Thất An cân nhắc muốn đi vào hay không, “hắn” đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người hướng con đường lúc tới quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.