Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1248: Mồi câu (1)



Băng Di Nguyên Quân lạnh lùng liếc nàng, quay đầu lại nói chính sự với Huyền Thành đạo trưởng.

“Căn cứ tình báo chúng ta tìm hiểu được, Từ Khiêm kia cướp đi phù đồ bảo tháp của Tam Hoa tự, Phật môn sẽ không bỏ qua như vậy. Tìm hiểu ra động hướng của tăng nhân Tây Vực, có lẽ có thể truy tung được Từ Khiêm.”

Băng sơn đại mỹ nhân thản nhiên nói.

Sư phụ vẫn là băng tuyết thông minh trước sau như một... Lý Diệu Chân cảm khái.

...

Sáng sớm.

Lý Linh Tố còn đang ngủ say, bị một trận tiếng đập cửa ngắn ngủi đánh thức, cùng với tiếng gọi của một vị nữ tử.

“Cô cô, cô cô việc lớn không xong rồi.”

Sài Hạnh Nhi mở mắt, cô vợ người ta xinh đẹp khí chất lạnh nhạt tư thái lười biếng, dịu dàng nói:

“Lý lang, giúp người ta mở cửa đi.”

Lý Linh Tố nhíu nhíu mày: “Mặc quần áo trước đi.”

Sài Hạnh Nhi lắc đầu, thanh âm lười biếng vô lực: “Cũng nói có việc gấp rồi, đi nhanh đi nhanh.”

Nữ tử mặc quần áo tương đối phiền toái.

Lý Linh Tố khoác thêm một cái áo bào, đi đến cạnh cửa, mở ra cửa phòng.

Đứng ngoài cửa là nữ tử Sài gia, tên Sài Bình, mặc áo ngắn gọn gàng, có tu vi.

Sài Bình vẻ mặt lo lắng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Lý Linh Tố, cùng với trong áo bào phanh ra một nửa, bộ ngực cơ bắp cân xứng triển lộ ở trước mắt thiếu nữ.

Sài Bình bắt buộc mình dời ánh mắt đi, hành một lễ, sau đó vượt qua bậc cửa, vào phòng.

Lúc này Sài Hạnh Nhi đã ngồi dậy, đang mặc áo trong màu trắng, che khuất cái yếm màu xanh nõn chuối.

“Cô cô, hầm lại bị người ta xâm nhập.”

Sài Bình báo cáo.

Sài Hạnh Nhi không ngừng động tác mặc quần áo, trấn định tự nhiên: “Có thi thể bị trộm hay không?”

“Không có, nhưng thi thể gia chủ bị người ta giải phẫu rồi.” Sài Bình nói.

Tay Sài Hạnh Nhi hơi dừng một chút, chậm rãi gật đầu: “Biết rồi.”

Nàng đuổi đi Sài Bình, mặc váy lụa, bàn tay trắng nõn cầm lên trâm ngọc, cài một cái búi tóc đơn giản, nói:

“Lý lang, ta đi hầm xem chút. Chàng nếu còn mệt, cứ ngủ một lát nữa.”

Lý Linh Tố “ừm” một tiếng, đột nhiên giữ chặt tay Sài Hạnh Nhi.

Ở trong ánh mắt hoang mang của nàng, mang nàng kéo vào trong lòng, tiếp theo, ở trên cái má trắng nõn nhẵn nhụi của Sài Hạnh Nhi, dùng sức “Bẹp” một cái, cười nói:

“Ta sẽ luôn ở bên nàng.”

Sài Hạnh Nhi kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt như có nước long lanh lóe lên, cười tươi.

Cửa phòng lần nữa đóng lại, Lý Linh Tố ngồi một mình ở bên cạnh bàn, nghĩ chuyện Sài Bình báo cáo.

“Thi thể Sài Kiến Nguyên bị giải phẫu? Hẳn là Từ tiền bối làm, hắn từng nói muốn điều tra rõ vụ án này, cũng không biết có thu hoạch hay không...”

Lý Linh Tố bỗng dâng lên cảm giác chờ mong, muốn lập tức tìm được Từ Khiêm, hỏi hắn đã tra ra những gì.

Đang nghĩ, cửa phòng chưa khóa bị đẩy ra một khe hở, một con mèo mướp chui vào.

“Từ tiền bối?”

Thánh tử nhìn thấy mèo mướp tiến chui phòng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó sắc mặt hiện lên vui mừng, thấp giọng nói: “Tiền bối sao lại đến đây, không phải nói mấy ngày tới đều không gặp mặt sao.”

Mèo mướp miệng nói tiếng người, nói: “Là bảo ngươi đừng tới gặp ta, chưa nói ta không gặp ngươi.”

Dừng một chút, hắn buồn bực nói: “Ngươi sao nhận ra là ta.”

“Tiền bối lúc trước không phải đã nói, lấy Tâm Cổ khống chế một con mèo lẻn vào Sài phủ, gặp được Sài Hiền sao.” Lý Linh Tố cười nói.

Sau đó, thánh tử phát hiện mèo mướp cứng ngắc ở nơi đó, lâm vào trầm ngâm...

Ta nói sai cái gì sao? Sắc mặt Lý Linh Tố mờ mịt.

Đáng chết, ta bất tri bất giác cũng nhiễm sở thích của Kim Liên đạo trưởng rồi?! Không, ta không có, chủ yếu là bởi vì mèo có thể trèo tường vượt mái qua lại như gió, chó căn bản không lẻn vào được Sài phủ...

Cho dù lẻn vào, cũng có thể bị hòa thượng làm thịt làm thành lẩu thịt chó... Hứa Thất An tâm tình phức tạp nói thầm.

Lý Linh Tố có rất nhiều vấn đề muốn dò hỏi, nhưng thấy tiền bối cao thâm khó lường đột nhiên bắt đầu tự hỏi cuộc đời, hắn không tiện quấy rầy, chỉ có thể ngồi im chờ.

Chỉ một lát, Hứa Thất An phục hồi tinh thần, nói: “Rót chén trà, ta có hơi khát.”

Khát không phải hắn, là mèo, nhưng cảm thụ đói khát đồng bộ truyền lại cho Hứa Thất An nhập vào trên nó.

Lý Linh Tố lập tức mở ra chén trà úp ngược, đầy một chén nước ấm.

Mèo mướp thuận thế tiến vào, nhảy lên mặt bàn, nó chưa lập tức li3m nước trà, mà là nhìn giường hỗn độn.

Khứu giác của mèo gấp nhân loại mấy chục lần, bởi vậy hắn dễ dàng ngửi thấy mùi đường.

Hứa Thất An đau khổ nhẫn nại tác dụng phụ của Tình Cổ “A” một tiếng: “Cuộc sống tiêu dao khoái hoạt nha.”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Linh Tố suy sụp xuống, mặt mày đau khổ:

“Tiền bối, ngươi khi nào thay ta lấy ra Tình Cổ? Ta bây giờ mỗi lần nhìn thấy Hạnh Nhi, liền không khắc chế được xúc động của mình. Trong đầu nghĩ tất cả đều là nàng, nàng vẫy vẫy ngón tay, ta sẽ không khống chế được tự mình lao lên.”

Hắn vừa nói xong, vừa ôm lưng của mình.

Làm trò... Hứa Thất An mặt không biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng, nói:

“Chờ sự tình giải quyết, ta sẽ thay ngươi giải trừ tử cổ, bây giờ giải trừ sẽ rút dây động rừng, khiến Sài Hạnh Nhi phát giác.”

Cũng chỉ có thể như vậy! Lý Linh Tố thở dài một tiếng, nghĩ để hôm khác luyện một lò đan dược, bổ thận một chút, hắn sau đó nhớ tới chuyện hầm, nói:

“Vừa rồi có người thông báo Hạnh Nhi, nói hầm bị người ta xâm nhập, thi thể Sài Kiến Nguyên bị người ta giải phẫu.”

Nói xong, hắn hạ giọng: “Tiền bối, là ngươi làm sao.”

Hứa Thất An gật đầu.

Quả nhiên là hắn... Lý Linh Tố nhận được đáp án chính xác vội vàng truy hỏi: “Có tra ra cái gì hay không?”

“Sài Hiền vô cùng có khả năng là con riêng của Sài Kiến Nguyên.” Hứa Thất An nói.

Hắn sau đó thấy sắc mặt Lý Linh Tố xảy ra biến hóa kịch liệt, mở to hai mắt, bộ dáng chấn động lại không dám tin.

Cách một lúc, Lý Linh Tố hạ giọng: “Xác định không?”

“Sài Hiền có sáu ngón, Sài Kiến Nguyên cũng có sáu ngón, có thể là di truyền, bằng không không có chuyện trùng hợp như vậy.”

Lý Linh Tố trầm mặc một lúc lâu: “Khó trách Sài Kiến Nguyên nhất định phải mang Sài Lam gả đến Hoàng Phủ gia, hắn không có khả năng đồng ý hôn sự của Sài Hiền cùng Sài Lam.”

Hắn chợt phản ứng lại, “Sài Hiền không biết thân phận của mình!”

Cái này rất dễ suy đoán, nếu biết mình là thân phận con riêng, sẽ không yêu Sài Lam.

“Không, cũng có khả năng hắn biết, bởi vậy dưới cơn giận dữ giết Sài Kiến Nguyên, chôn giấu bí mật mình là con riêng, sau đó độc chiếm Sài Lam.” Lý Linh Tố mặc sức tưởng tượng.

Ra quyền phải giảng kết cấu, suy luận cần phù hợp logic... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải một câu, cười nhạo nói:

“Ngươi làm sao kết luận Sài Hiền biết thân phận của mình, lại như thế nào kết luận Sài Hiền biết Sài phủ chỉ có Sài Kiến Nguyên biết thân phận con riêng của hắn? Sáu ngón chân tuy bí ẩn, nhưng người thân cận nhất, trưởng bối, quá nửa là biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.