Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1265: Tự sát (2)



Về phần Tịnh Tâm, hắn là người biết rõ nhất thân phận cùng tu vi của Hứa Thất An.

Người khác có lẽ còn có ý niệm đánh cược, Tịnh Tâm hoàn toàn không ôm may mắn phương diện này.

Nửa khắc sau, Lý Linh Tố bế ngang một nữ tử rối bù tiến vào, mèo mướp vừa rồi cùng nhau rời khỏi chưa đến theo.

Sắc mặt Sài Hạnh Nhi lại tái đi vài phần.

Sài Hiền nhìn chằm chằm nữ tử, khoảng cách gần, xuyên thấu qua sợi tóc hỗn độn, thấy rõ khuôn mặt nữ tử.

“Tiểu Lam...”

Hắn run rẩy, phát ra tiếng tương tự kêu khóc.

Sài Lam mở miệng ra, dưới cảm xúc kích động, không thể nói thành lời, gào khóc lên.

“Tiểu Lam, Tiểu Lam...”

Sài Hiền vặn vẹo thân thể, dịch chuyển đến trước mặt nàng, cẩn thận đánh giá vài lần, buồn vui đan xen: “Không sao là tốt rồi, muội không sao là tốt rồi.”

Hứa Thất An đánh giá ‘vợ người ta’ xinh đẹp: “Còn có cái gì muốn giảo biện?”

Sài Lam xuất hiện, là bằng chứng chỉ ra Sài Hạnh Nhi, cố giảo biện không có ý nghĩa, bởi vì còn có giới luật đang chờ nàng.

Sài Hạnh Nhi biết đạo lý này, nàng không nói gì nữa, chậm rãi đi về phía Lý Linh Tố, nâng hai tay, nâng khuôn mặt tuấn mỹ của thánh tử, dịu dàng nói:

“Lý lang, ta sớm biết chàng là lãng tử, từ một khắc đó gặp chàng, ta đã biết chàng là người thế nào.”

Nàng thở dài nói: “Ta vốn không muốn để ý tới chàng, nhưng chàng cứ muốn trêu chọc ta, sau khi chàng từ Thiên Tuyệt cốc trở về, ta khó trái với bản tâm nữa mà yêu chàng. Khi đó nghĩ là, cho dù chàng là lãng tử, nhưng một nam tử nguyện ý vì ngươi mà đánh bạc tính mạng, cho dù là lãng tử, ta cũng thích.”

“Hạnh Nhi, nàng, nhàng đây là cần gì phải vậy...” Lý Linh Tố thương tiếc nói.

Vì một ngụm oán khí, sao đến mức này? Chỉ là vì Sài Kiến Nguyên mang người chồng đã mất luyện thành thiết thi?

Lý Linh Tố khó có thể hiểu được, hắn vừa muốn nói gì, Sài Hạnh Nhi đang nâng khuôn mặt hắn đột nhiên lòng bàn tay xoay ngược lại, hướng mi tâm chính nàng vỗ tới.

Biến hóa đến quá nhanh, Lý Linh Tố bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể ở trong lúc con ngươi kịch liệt co rút lại, nhìn lòng bàn tay ẩn chứa khí cơ hướng mi tâm Sài Hạnh Nhi vỗ tới.

Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện ở trong con ngươi Lý Linh Tố, túm cổ tay Sài Hạnh Nhi.

“Muốn tự sát? Ta cho phép chưa.”

Hứa Thất An cười lạnh nói.

“Từ tiền bối...”

Thánh tử lập tức kinh hỉ hẳn lên, thầm nhủ tiền bối ngươi thật sự là quá mức đáng tin, ngươi vĩnh viễn là chỗ dựa của ta.

Sau đó, Lý Linh Tố dâng lên cảm xúc nghĩ lại còn sợ đè hai vai Sài Hạnh Nhi, vừa kinh ngạc vừa giận dữ lại thương tiếc:

“Tự sát? Luôn miệng nói yêu ta, trở tay liền tự sát? Vì sao.”

Sài Hạnh Nhi không quan tâm hắn, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thất An, cay đắng nói: “Tiền bối, ta đã không còn lời nào để nói, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội, ngươi cũng muốn quản?”

“Lời còn chưa hỏi xong đâu, bây giờ muốn chết, có phải quá vội rồi hay không.”

Nhìn vẻ mặt tựa cười mà không cười của Từ Khiêm, nghênh đón ánh mắt sáng quắc của đối phương, Sài Hạnh Nhi bỗng có một loại cảm giác bị lột sạch, bí mật gì cũng không thể che giấu.

Có ý tứ gì?

Hung thủ phía sau màn đã nhận tội, chân tướng vụ án rõ ràng, còn có cái gì muốn hỏi?

Trong vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Lý Linh Tố nói: “Tiền bối?”

“Ta có hai điểm đáng ngờ, muốn mời Sài cô cô giải đáp.”

Hứa Thất An đảo qua mọi người, “Các vị không cảm thấy kỳ quái sao, chồng trước Sài Hạnh Nhi đã chết gần ba năm, vì sao trong ba năm này, cô ta luôn án binh bất động, thế nào cũng phải chờ tới bây giờ mới ra tay?”

Tịnh Tâm cùng Lý Linh Tố đồng thời khẽ nhíu mày.

Bọn họ hiểu lời của Từ Khiêm, điều kiện tiên quyết của ẩn nhẫn là tìm kiếm cơ hội, hoặc tích tụ thực lực. Nhưng trong ba năm qua, có cái gì ngăn trở Sài Hạnh Nhi báo thù?

Sài Hạnh Nhi mím môi, thản nhiên nói: “Ta đang chờ đợi một cơ hội, cơ hội nặng thêm bệnh ly hồn của Sài Hiền. Sài gia thông gia với Hoàng Phủ gia chính là cơ hội.”

“Ài, lấy bệnh tình của Sài Hiền, băng dày ba thước chẳng phải một ngày mà có. Cho dù không có việc Hoàng Phủ gia, hắn chỉ sợ cũng sẽ làm ra hành động giết cha, đương nhiên, ngươi nhất định muốn nói chờ cơ hội, cũng được.”

Hứa Thất An vẻ mặt trầm ổn, có sự bình tĩnh cùng tự tin của lão hình cảnh:

“Điểm đáng ngờ thứ hai, ngươi vì sao phải nhốt Sài Lam?

“Giả thiết tất cả mưu tính của ngươi đều là vì báo thù, Sài Kiến Nguyên là kẻ thù của ngươi, Sài Hiền là công cụ của ngươi, nhưng Sài Lam là người ngoài cuộc, ngươi vì sao nhốt cô ấy?”

Sài Hạnh Nhi im lặng hồi lâu, trong mắt hiện lên phẫn hận, “Các ngươi có biết ngày đó phu quân cùng đại ca ta ra ngoài làm việc, vì sao sẽ lọt vào kẻ thù phục kích không?”

Nàng “A” một tiếng, nhìn quét mọi người, cười khẩy nói: “Căn bản không có cái gọi là kẻ thù, tất cả đều là đại ca sắp đặt.”

“Nói bậy.”

Sài Lam kích động lớn tiếng bác bỏ, nức nở nói: “Phụ thân vì sao phải làm như vậy. Cô cô, ngươi hại phụ thân rồi, còn muốn nói xấu hắn nữa sao?”

Sài Hạnh Nhi cười lạnh nói:

“Đương nhiên là vì nghiệt chủng của hắn. Ta cùng phu quân đều là ngũ phẩm, phu quân ở rể Sài gia, chính là người của Sài gia. Mà hai con trai của hắn chẳng được tích sự gì, chỉ có Sài Hiền tư chất tuyệt hảo, lại mắc bệnh ly hồn. Hắn vừa tìm kiếm phương pháp chữa bệnh, vừa lo lắng nếu không thể chữa khỏi bệnh ly hồn của Sài Hiền, lấy thân phận con nuôi của hắn, làm sao kế thừa vị trí gia chủ?

“Tộc nhân là sẽ ủng hộ một người ngoài, hay là ủng hộ vợ chồng chúng ta? Hắn tự tin lúc còn sống, có thể áp chế hai vợ chồng chúng ta, nhưng một khi hắn chết đi, Sài gia chính là vợ chồng chúng ta lật tay có thể đoạt được.

“Vì thế, hắn phải thừa dịp ta chưa có con nối dõi, trừ bỏ phu quân ta, để duy trì cân bằng. Như vậy, cho dù tương lai trị không hết bệnh của Sài Hiền, cũng có thể để Sài Hiền lấy thân phận con nuôi, giúp đỡ lão Nhị hoặc lão Tam.

“Để vị trí gia chủ Sài gia không rơi vào trong tay ta.

“Hắn hại phu quân ta chết thảm, ta phải ăn miếng trả miếng, đối với con gái hắn cưng chiều nhất. Nhưng Lam nhi chung quy là cháu gái của ta, ta vẫn chưa thể ác nổi để giết nó.”

“Tại sao có thể như vậy...” Lý Linh Tố hoàn toàn không ngờ được sau lưng vụ án này còn có bí ẩn như vậy.

“A Di Đà Phật, công danh lợi lộc đều là mây bay. Sài Kiến Nguyên thí chủ bởi ham muốn bản thân, phạm sai lầm lớn. Sài Hạnh Nhi thí chủ bởi không bỏ xuống được thù hận, cũng phạm sai lầm lớn.”

Tịnh Tâm lắc đầu, cảm khái nói.

“Ta không tin, ta không tin...”

Sài Lam liều mạng lắc đầu.

Sài Hạnh Nhi nhìn Hứa Thất An: “Từ tiền bối, ngươi nếu không tin, có thể dùng giới luật thẩm vấn ta.”

“Ta tin.” Hứa Thất An gật đầu, cười nói: “Nhưng ngươi vẫn nói dối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.