Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1382: Diện mạo thật sự của miếu thần (1)



Hứa Thất An biết, những người này cần trấn an, hắn nhấc chân đi ra khỏi miếu, nhìn quét khách hành hương trong sân, nói:

“Bản quan là bộ đầu đến từ kinh thành, mấy người này là đồng nghiệp của ta.

“Có người tới kinh thành cáo trạng, nói huyện Thịnh Nghĩa có người dâm từ dâm tế, gây họa dân chúng.

“Bản quan cố ý âm thầm điều tra mấy ngày, đã điều tra rõ chân tướng. Bà cốt kia học mấy chiêu yêu thuật, âm thầm hại người, cũng mượn cớ miếu thần, lấy nó để đe dọa dân chúng.

“Hôm nay chúng đã đền tội, các vị không cần đến cúng bái nữa.”

Vừa nghe người trẻ tuổi này là người của quan phủ, trong lòng đám khách hành hương yên tâm hơn rất nhiều.

Trời lớn đất lớn, triều đình lớn nhất, chính bởi vì như thế, có triều đình ra mặt, càng có thể làm bọn họ có cảm giác an toàn.

“Nhưng, nhưng miếu thần quả thật linh nghiệm mà.” Có khách hành hương nói.

Nếu chỉ là đe dọa, còn chưa thể làm bọn họ cam tâm tình nguyện dâng hương cúng bái.

“Ông chủ tiệm son phấn phố Quảng Hoa, là bị bà cốt hại chết, chuyện này, bản quan đã điều tra rõ.” Hứa Thất An nói.

Đám khách hành hương lúc này mới thoải mái.

Hứa Thất An xoay người vào miếu, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, đưa cho nam tử trung niên, nói:

“Có bệnh phải tìm đại phu.”

Sau khi hỏi rõ địa chỉ hán tử trung niên, lại quay đầu dặn dò Lý Linh Tố: “Lát nữa ngươi đi một chuyến, xem tình huống.”

Hắn là lo lắng vợ của hán tử trung niên bệnh nguy kịch, đại phu tầm thường không có sức vãn hồi.

Lý Linh Tố gật đầu.

Hán tử trung niên run rẩy quỳ xuống: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”

Lúc này, Miêu Hữu Phương nhặt lên túi tiền bên người con trai bà cốt, vứt cho Trương tướng công, nói:

“Quên chuyện nơi này đi, chớ bởi vậy xem thường vợ ngươi.”

Người trẻ tuổi họ Trương nhìn thoáng qua thi thể mẹ con bà cốt, hung hăng nhổ một bãi nước miếng, yên lặng vái ba người, ôm vợ rời khỏi.

Miêu Hữu Phương quay đầu hướng cái xác nhổ nước bọt, hắn một bộ dáng tập mãi thành thói quen:

“Bổn đại gia hành tẩu giang hồ nhiều năm, kẻ ác như vậy giết tới mức đếm cũng không nổi.”

“Đây không phải chuyện tốt!” Hứa Thất An nói.

Cái này nói rõ triều đình quản lý, thống trị đối với các nơi đã phi thường mỏng yếu, khi trật tự dần dần bị dao động, hiện tượng hỗn loạn sẽ liên tục xảy ra.

Tự sẽ có người đứng ra thành lập trật tự mới, đến lúc đó, hoặc là thay đổi triều đại, hoặc vương triều trải qua thương tổn thật lớn, kéo dài hơi tàn.

Hứa Thất An hướng ra ngoài nhìn lướt qua, xác nhận khách hành hương đều đã bị đuổi ra, lập tức đóng cửa miếu, dặn dò:

“Lý Linh Tố, chiêu linh!”

Vừa dứt lời, Miêu Hữu Phương bỗng ôm ngực, sắc mặt xanh mét, chậm rãi héo rũ xuống đất.

Sắc mặt hắn hiện ra màu gan heo như hít thở không thông, hai mắt trắng dã, khí tức sinh mệnh nhanh chóng trôi đi.

Một võ phu Luyện Thần cảnh đỉnh phong, thế mà lại ù ù cạc cạc ở bên bờ vực cái chết?

Không có bất cứ dấu hiệu gì, Miêu Hữu Phương bị cưỡng ép tước đoạt sinh cơ, khí tức nhanh chóng trượt xuống.

Trong vài hơi thở, đã bên bờ vực cái chết.

“Sao lại thế này?”

Dù là Lý Linh Tố kiến thức rộng, cũng bị một màn trước mắt làm chấn động, đi nhanh tới, ngồi xổm xuống xem xét.

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên đầu tiên là ba chữ “Chú Sát Thuật”.

Căn cứ kinh nghiệm của hắn, trong ấn tượng thủ đoạn có thể vô thanh vô tức giết người không nhiều, trong đó “Mộng Vu thuật” cùng “Chú Sát Thuật” của Vu Thần giáo, cùng với “câu hồn thuật” của đạo môn có thể làm được một điểm này.

Nhưng Mộng Vu và câu hồn đều có một điều kiện tiên quyết, đó là mục tiêu phải ở trạng thái ngủ say.

Miêu Hữu Phương không phù hợp điều kiện này.

Như vậy cũng chỉ có Chú Sát Thuật.

Vấn đề là, Chú Sát Thuật cần lấy da tóc máu thịt làm môi giới, ít nhất cũng cần vật phẩm bên người, Miêu Hữu Phương từ trước đến nay ở cùng một chỗ với chúng ta, cũng chưa “tổn thất” vật phẩm kiểu này... Hứa Thất An cau mày.

“Lục phủ ngũ tạng hắn đang suy kiệt, nguyên thần thiếu một bộ phận.”

Lý Linh Tố khẽ biến sắc đưa ra tình huống, đồng thời từ trong túi thơm trữ vật lấy ra đan dược, đút cho Miêu Hữu Phương.

“Nguyên thần thiếu một bộ phận?!”

Hứa Thất An như xác nhận truy hỏi.

Lý Linh Tố gật đầu, hiểu ý tứ của hắn, trầm giọng nói:

“Không phải Chú Sát Thuật.”

Chú Sát Thuật sẽ không xuất hiện “nguyên thần thiếu một bộ phận” tình huống như vậy, nếu Miêu Hữu Phương là trúng Chú Sát Thuật, như vậy trạng thái hắn bây giờ nên là nguyên thần và thân thể cùng nhau suy kiệt.

Thẳng đến chết.

Lý Linh Tố bổ sung nói: “Thiên hồn của hắn không thấy nữa, tựa như là bị cưỡng ép hút ra. Kỳ quái là, ta thế mà lại chưa phát hiện chút nào cả.”

Có thể ở trước mặt một vị tứ phẩm Nguyên Anh rút ra nguyên thần, hơn nữa không bị phát hiện, cái này so với Chú Sát Thuật càng quỷ dị hơn nha... Hứa Thất An thu hồi suy nghĩ, vừa mang Mộ Nam Chi kéo đến bên người, vừa cúi người kiểm tra tình huống của Miêu Hữu Phương.

Đã là nến tàn trong gió, có thể đi đời nhà ma bất cứ lúc nào.

“Thủ đoạn nào có thể cưỡng ép bóc ra bộ phận nguyên thần, cũng khiến thân thể gần chết?” Hứa Thất An tốc độ cực nhanh hỏi.

“Thủ đoạn cưỡng ép bóc ra bộ phận nguyên thần trái lại rất thông thường, ta cũng có thể, nhưng có thể giấu diếm được cảm giác của ta, đối phương hoặc là siêu phàm cảnh, hoặc là có phương pháp đặc thù...

“Về phần khiến thân thể gần chết... Nói từ trên lý luận, thiếu thiên hồn, người ta sẽ hôn mê bất tỉnh; Thiếu địa hồn, sẽ biến thành kẻ ngốc; Thiếu nhân hồn, trực tiếp tử vong.”

Lý Linh Tố cũng trả lời cực nhanh, tiếp theo, sắc mặt trầm trọng nói:

“Không ổn, đan dược không thấy hiệu quả, nhiều nhất thời gian một chén trà nhỏ, hắn sẽ chết.”

Thiếu thiên hồn biến thành người thực vật, thiếu địa hồn biến thành kẻ ngốc, thiếu nhân hồn trực tiếp đầu thai... Hứa Thất An châm chước nói:

“Nói cách khác, tình huống thân thể Miêu Hữu Phương, không có quan hệ với thiếu mất thiên hồn.”

Lý Linh Tố nghĩ chút, lấy góc độ chuyên nghiệp của thánh tử Thiên tông đưa ra kết luận: “Phải nói, không có quan hệ trực tiếp.”

Hứa Thất An suy nghĩ xoay chuyển phi thường nhanh:

“Lấy thiên hồn làm môi giới sao, thủ đoạn tương tự Chú Sát Thuật? Chẳng qua thứ trước là căn cứ da tóc máu thịt, thứ sau căn cứ thiên hồn. Ừm, ta biết nên làm như thế nào rồi.”

Ở trong ánh mắt như có chút suy nghĩ của Lý Linh Tố, Hứa Thất An vươn bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Miêu Hữu Phương.

Không có bất cứ hiện tượng lạ nào sinh ra, nhưng lục phủ ngũ tạng Miêu Hữu Phương suy kiệt nháy mắt dừng lại, đan dược dùng bắt đầu phát huy hiệu lực, tẩm bổ tạng phủ.

Di Tinh Hoán Đấu!

Hứa Thất An lợi dụng năng lực cấp cao này của Thiên Cổ, mang Miêu Hữu Phương “giấu” đi, chặt đứt liên hệ giữa thiên hồn cùng bản thể.

Quả nhiên hữu hiệu... Hứa Thất An thở ra một hơi.

“Tốt rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.