Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1412: Chuẩn bị chiến tranh (3)



“Viện trưởng Triệu Thủ là đối tượng có thể xin giúp đỡ, có thể thông qua Địa Thư bảo Hoài Khánh giúp truyền lời.

“Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa mới đặt quan hệ, trực tiếp yêu cầu người ta làm đả thủ, trước không nói có được hay không, hồ ly tinh ở hải ngoại còn chưa trở về, hiển nhiên không giúp được gì;

“Hai vị dương thần của Thiên tông hành tung bất định, lần trước là niềm vui ngoài ý muốn, không thể phục chế. Huống hồ, khả năng bọn họ rút kiếm chém ta lớn hơn nữa.”

Sau khi tổng kết xong, hắn phát hiện đồng đội là Tôn Huyền Cơ, Triệu Thủ.

“Lão thất phu Võ Lâm minh trạng thái thế nào khó nói, Cửu Sắc Liên Ngẫu là chín rồi, nhưng lão không có khả năng lấy được củ sen, thăng cấp vận tốc ánh sáng nhỉ, thậm chí rất có thể không giúp được gì.

“Triệu Thủ mấy chục năm chưa rời khỏi Thanh Vân sơn, lần trước bởi vì ta ngoại lệ một lần, đó là bởi vì sự tình liên quan sinh tử, mà lần này khác, cho nên có nguyện ý đến hay không, khó nói.

“Tính toán tệ nhất là, ta chỉ có một đồng đội là Tôn Huyền Cơ. Mà đối diện có ai?

“Hai tên Kim Cương, Thương Long thất túc, Nạp Lan Thiên Lộc... Khó trách Giám chính phải bảo Tôn Huyền Cơ mang Trấn Quốc Kiếm đến, nhưng cho dù là như vậy, cảm giác cũng không quá ổn thỏa.”

Hứa Thất An thu hồi suy nghĩ, hỏi:

“Hai đạo long khí đều ở Võ Lâm minh? Vì sao sẽ như vậy.”

Tôn Huyền Cơ viết: “Long khí càng xem trọng Võ Lâm minh hơn, tạo phản có tiền đồ.”

Hứa Thất An nhất thời nheo mắt:

“Tạo phản có tiền đồ, còn muốn cứu Võ Lâm minh, Giám chính cùng lão thất phu khẳng định có ước định gì nhỉ. Ô, nói như vậy, Hứa Bình Phong khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý đến, hắn muốn ở trước khi tạo phản, mang tai hoạ ngầm có thể trừ bỏ trừ đi hết.”

Tôn Huyền Cơ viết: “Ngươi rất thông minh, ta lúc lấy được Trấn Quốc Kiếm, cũng là nghĩ như vậy.”

Mẹ nó, chướng ngại tâm lý với thuật sĩ áo trắng của ta, ám ảnh trong lòng tình thương của cha như núi lại sắp tái phát rồi... Hứa Thất An thầm mắng một tiếng.

“Nhưng mà thế này rất thú vị!”

Hắn bổ sung một câu, trước mắt giống như xuất hiện bàn cờ, mà đối diện bàn cờ là Hứa Bình Phong.

Trước kia Hứa Thất An là quân cờ, ở trong bàn cờ tùy ý kỳ thủ bài bố. Bây giờ hắn vẫn như cũ là quân cờ, nhưng khác với trước đây, quân cờ này đã có thể thoát ly kỳ thủ khống chế, tự mình lựa chọn đi một bước nào.

Thân ở bàn cờ, lại có thể đánh cờ với kỳ thủ.

“Làm một ván nữa với hắn. Ừm, không thể xem nhẹ Hứa Bình Phong, ta phải cân nhắc một phen, cũng đánh mấy nước...”

...

Khuyển Nhung sơn.

Tiêu Hồn Thủ Dung Dung theo đội ngũ tông môn, cưỡi ngựa, tới cổng chào thật lớn kia ở chân núi.

Sau khi đến tổng bộ Võ Lâm minh, đội ngũ do nữ tử mỹ mạo tạo thành này, không khí thả lỏng rất nhiều, không nghiêm túc nữa.

Dung Dung nhìn lâu chủ đằng trước, thấp giọng hỏi sư phụ bên cạnh:

“Sư phụ, ngươi nói lần này Xích Kỳ Lệnh, lại là bởi vì việc gì?”

Võ Lâm minh triệu tập đối với bang phái phụ thuộc, chia ra ba cấp độ, từ thấp đến cao theo thứ tự là Thanh Mộc Lệnh, Hắc Thủy Lệnh, Xích Kỳ Lệnh.

Thanh Mộc Lệnh, bình thường là mệnh lệnh các bang phái truy nã tội phạm bỏ trốn, giang dương đại đạo nào đó.

Hắc Thủy Lệnh là đề cập đến đấu tranh giữa bang phái cùng bang phái, tính chất rất lớn.

Xích Kỳ Lệnh rất ít sử dụng, bởi vì nó chỉ ở lúc minh chủ triệu tập các bang phái lớn cùng nhau ngăn địch, mới có thể được sử dụng.

Nói thông tục, Xích Kỳ Lệnh chính là soái ấn, dùng để kêu gọi binh mã.

Một lần trước dùng đến Xích Kỳ Lệnh, còn là lúc tranh đoạt hạt sen.

Mỹ phụ nhân lắc đầu, giọng điệu ngưng trọng:

“Tóm lại là xảy ra việc lớn rồi.”

Nàng quật roi ngựa một phát, đuổi kịp Tiêu Nguyệt Nô đằng trước, thấp giọng nói:

“Lâu chủ, mấy ngày qua, nạn dân không ngừng ùa vào Kiếm Châu, quan phủ đã không chịu nổi gánh nặng. Nạn dân chưa được cứu tế, đã bắt đầu làm giặc cỏ thổ phỉ, các nơi của Kiếm Châu đều bị ảnh hưởng.

“Ngài nói minh chủ triệu tập chúng ta, có phải vì thương thảo chuyện xử lý nạn dân hay không?”

Đổi thành bất cứ một thế lực giang hồ nào, đều không có tự giác như vậy.

Nhưng bang phái giang hồ Kiếm Châu, giữ lại truyền thống duy trì bảo vệ trật tự.

“Không phải chuyện nạn dân.”

Tiêu Nguyệt Nô khẽ lắc đầu, nửa khuôn mặt của nàng bị khăn lụa che, cái mũi cao cùng gò má tạo ra đường nét xinh đẹp.

Mắt của nàng sáng ngời có thần, tựa như thu thủy, da thịt trắng nõn có thể so với khăn lụa trắng.

“Mới vừa rồi đi ngang qua quân trấn, lực lượng thủ vệ ngoài trấn đã tăng thêm ba phần, thám báo phái ra ngoài cũng nhiều.”

Giọng Tiêu Nguyệt Nô có sức hút của nữ giới trưởng thành, mềm mại lại dễ nghe: “Nạn dân sẽ không khiến tổng bộ làm ra phản ứng như vậy, hẳn là có kẻ thù bên ngoài dòm ngó.”

Kẻ thù bên ngoài... Trong lòng mỹ phụ nhân rùng mình.

Nàng có chút không thể tưởng tượng, Võ Lâm minh ở Kiếm Châu sừng sững mấy trăm năm, đã rất nhiều rất nhiều năm chưa ai dám khiêu khích quái vật lớn này.

Nhìn chung Trung Nguyên, có thể uy hiếp đến Võ Lâm minh, chỉ có triều đình.

Chẳng lẽ là vua mới sau khi đăng cơ, muốn lấy Võ Lâm minh lập uy? Nhưng vì sao chứ, Võ Lâm minh cùng vị thiên tử trẻ tuổi kia nước giếng không phạm nước sông, lập uy cũng lập không đến Võ Lâm minh...

Nàng nhìn thoáng qua Tiêu Nguyệt Nô, đôi mắt đẹp trong suốt kia không có chút bối rối, điều này làm trong lòng mỹ phụ nhân an tâm hơn một chút.

Lâu chủ nhà mình là lớn lên trong mắt nàng, từ nhỏ trí tuệ, là đứa nhỏ cực có linh tính cùng chủ kiến.

Ở lúc các nữ tử cùng tuổi chơi búp bê, ăn mứt quả, nàng đã đang tự hỏi tương lai của mình, tương lai của tông môn, biểu hiện ra sự thông minh cùng trưởng thành khác hẳn với người thường.

Chỉ là vẻ đẹp của nàng, thường thường sẽ làm người ta xem nhẹ sự thông minh của nàng.

Mỹ phụ nhân cảm thấy cũng không thể trách những nam nhân kia nông cạn, lâu chủ quanh năm lấy khăn lụa che mặt, là vì quá mức mỹ mạo, không thể không che giấu.

Nhớ rõ nàng năm ấy mười một tuổi, đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, dáng người bắt đầu có quy mô, đã có sự thanh thuần của thiếu nữ, lại có ý nhị của nữ tử trưởng thành.

Phó minh chủ Võ Lâm minh lúc đó liếc một cái liền nhìn trúng nàng, hao tổn tâm cơ muốn nạp Tiêu Nguyệt Nô làm thiếp.

Lúc đó phó minh chủ hơn năm mươi tuổi, nữ nhân nào mà không có được, vẫn không thể chống lại sắc đẹp của Tiêu Nguyệt Nô.

Cuối cùng bởi vì tiền nhiệm minh chủ can thiệp, Vạn Hoa lâu giữ được nàng.

“Ngươi bảo nữ đệ tử trẻ tuổi trong môn chuẩn bị một phen, nếu Võ Lâm minh thật sự gặp đại địch, ngươi bảo các nàng về tông môn đi.”

Tiêu Nguyệt Nô nhẹ nhàng nói.

“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.