Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1413: Địch tới (1)



Mỹ phụ nhân biết nàng là đang giữ lại hương khói tông môn, đệ tử trẻ tuổi chiến lực có hạn, nếu kẻ địch quá mức cường đại, so với lưu lại làm vật hi sinh, không bằng giữ lại mồi lửa.

Rất nhanh, các nữ tử Vạn Hoa lâu đi lên Khuyển Nhung sơn, theo bậc thang, tới quảng trường ngoài phủ thành chủ.

Nơi này, đã tụ tập hơn ngàn người.

“Nguyên Sương muội tử, ngươi biết cái gì là khí vận không?”

Trên bầu trời cao mấy ngàn trượng, Cơ Huyền đứng ngạo nghễ đầu thuyền, quan sát đại địa mênh mông.

Cuồng phong gào thét, nhưng bị hắn khởi động vách chắn khí cơ che ở ngoài ba trượng.

Hứa Nguyên Sương cũng ở trong phạm vi vách chắn khí cơ, thiếu nữ thanh lệ thu hồi ánh mắt quan sát, nghiêng đầu liếc biểu ca một cái, khẽ nhíu mày:

“Ca hẹn muội đi ra, chỉ là vì hỏi cái này?”

Vách chắn khí cơ mang tiếng hai người nói chuyện hạn chế ở phạm vi ba trượng.

Cơ Huyền nheo mắt, trên mặt là nụ cười ôn hòa trước sau như một, nói:

“Không quá yên tâm, cho nên muốn xác nhận một lần nữa.”

Hứa Nguyên Sương khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, chưa thể nghe hiểu câu này của hắn, châm chước một phen, nói:

“Thế gian vạn vật đều có khí số, khí số không giống nhau, người thú cỏ cây, tôn ti sang hèn, những nhân tố này quyết định khí số nhiều ít.

“Vương triều cũng có khí số, nhưng ở trong cách nói của thuật sĩ, cái này gọi là khí vận.”

Cơ Huyền thu liễm nụ cười, ánh mắt trông về phía xa, cách một hồi lâu, đột nhiên hỏi:

“Thất ca muốn hỏi là, khí vận cùng khí số, giống nhau hay không?”

Hứa Nguyên Sương gật gật đầu: “Bản chất giống nhau, nhưng khí số cá nhân so sánh với quốc vận, như muối bỏ biển.”

Cơ Huyền không nói gì nữa, nhìn phương xa, cười nói:

“Đến Khuyển Nhung sơn rồi!”

...

Tiêu Nguyệt Nô liếc qua, thấy Thần Quyền bang, Mặc các đám bang phái đang độ tuổi xuân, cũng thấy được một ít bang phái thế lực thấp hơn một cấp.

Bọn họ nhân số nhiều có mười mấy vị, ít thì không đủ mười người, lúc này cũng đều theo tiếng trông lại.

Các giang hồ hào kiệt tề tụ ở quảng trường, mắt từng người tỏa sáng, ánh mắt dính ở trên thân nữ tử Vạn Hoa lâu không chịu dời ra.

Trong đó tầm mắt đánh giá Tiêu Nguyệt Nô là nhiều nhất.

Làm Kiếm Châu đệ nhất mỹ nhân, Tiêu Nguyệt Nô vô luận đi đến nơi nào, cũng là tiêu điểm hoàn toàn xứng đáng.

Nếu thuần túy chỉ là mỹ mạo, sẽ chỉ đưa tới nam nhân mơ ước cùng khinh nhờn, nhưng Tiêu Nguyệt Nô đồng thời cũng là một vị tứ phẩm võ giả.

Luận chiến lực cá nhân, các môn chủ bang chủ đang ngồi, không ai dám nói có thể thắng chắc nàng.

Tu vi cường đại làm căn cơ, dung mạo tuyệt mỹ làm điểm nhấn, khiến nàng trở thành nữ nhân các hào kiệt Kiếm Châu tha thiết ước mơ.

“Các vị chờ ở chỗ này làm chi?”

Tiêu Nguyệt Nô ánh mắt lưu chuyển, dưới cái khăn che mặt bay ra giọng nói từ tính mềm mại.

“Tào minh chủ đến hậu sơn rồi.”

“Minh chủ không ở phủ, đã hơn nửa canh giờ.”

“Tiêu lâu chủ một đường tiến đến, trên đường có gặp được khác thường hay không?”

Các hào kiệt Võ Lâm minh mở ra máy hát, mồm năm miệng mười bắt đầu nói.

Bên kia, trận doanh Mặc các, sư phụ Liễu công tử nhìn thoáng qua đồ nhi, theo ánh mắt hắn, phát hiện đệ tử không tên thân này si ngốc nhìn Tiêu Nguyệt Nô phong hoa tuyệt đại.

Nhất thời tức không biết đánh vào đâu, cả giận nói:

“Ngươi tốt xấu nhìn Dung Dung cô nương thêm chút, ta dễ tìm cái cớ đi Vạn Hoa lâu cầu hôn, cưới cô vợ về cho ngươi.”

Một ngày là thầy suốt đời là cha, đã là cha, đương nhiên phải quan tâm cho hôn nhân đại sự của đệ tử.

Kết quả đệ tử không nên thân này, đối với Tiêu Nguyệt Nô si mê vô cùng, cũng không nghĩ xem, là hắn con cóc này có thể ăn được sao?

Liễu công tử nhỏ giọng nói:

“Sư phụ, bản thân ngài cũng chưa cưới vợ đâu, vẫn là sớm một chút tìm sư mẫu cho con đi.”

Sư phụ của Liễu công tử liền nói:

“Vi sư là kiếm khách, có kiếm là đủ rồi, chỉ có toàn tâm toàn ý đối đãi nó, nó mới có thể chân tâm thành ý đối đãi ngươi.

“Đường dài đằng đẵng chỉ kiếm làm bạn, hiểu chưa.”

Khi nói chuyện, thương tiếc sờ sờ bội kiếm treo bên hông.

Thanh bội kiếm này là Ti Thiên Giám thay Hứa Ngân la đền cho bọn họ.

Liễu công tử nhỏ giọng kháng nghị:

“Sư phụ, thanh kiếm này là của con.”

“Vi sư không phải nói rồi sao, chờ vi sư chết, lại mang kiếm này truyền cho ngươi.”

Kiếm khách trung niên trừng mắt, lời nói thấm thía: “Ngươi phải chân tâm chân ý đối đãi nó.”

“Con sẽ giống sư phụ, đối đãi nó như vợ.” Liễu công tử liếm liếm môi.

Nói xong, hai thầy trò cảm thấy, lời này nghe qua tựa như có chút không thích hợp, liếc nhau, song song lặng lẽ.

Lúc này, trong minh chủ phủ một nam tử trung niên đi ra, nho nhã hiền hoà, có vài phần khí chất người đọc sách.

Mặc áo bào đen thêu chỉ vàng bạc, đội mũ vàng, ăn mặc phi thường tinh xảo chú ý.

Phó minh chủ Võ Lâm minh, Ôn Thừa Bật.

Chế độ bên trong Võ Lâm minh, hoàn toàn tiếp tục sử dụng chế độ quân đội của lão minh chủ lúc trước, chẳng qua điều chỉnh tên chức vị.

Đại tướng quân sửa thành “minh chủ”.

Phó tướng, quân sư sửa thành “phó minh chủ”.

Các đời phó minh chủ Võ Lâm minh, lấy người đọc sách là chủ, chú trọng trí mưu tài hoa, mà không phải vũ lực.

“Tào minh chủ đã quay về, các vị, mời theo ta đi vào.”

Ôn Thừa Bật đứng ở cửa phủ, chắp tay nói.

Ăn ý, môn chủ, bang chủ ở đây bước ra khỏi hàng, sóng vai đi vào trong phủ.

Các đệ tử thì ở lại bên ngoài.

Tiêu Nguyệt Nô cùng một đám lãnh tụ bang phái tiến vào minh chủ phủ, tới đại sảnh hội nghị.

Tào Thanh Dương đường nét khuôn mặt ngay ngắn, khí chất nghiêm túc, mặc trường bào xanh nhạt ngồi ở trên ghế dựa lớn, nhìn mọi người dắt nhau tới.

Đợi sau khi mọi người vào ngồi, hắn trầm giọng nói:

“Các vị, Võ Lâm minh sắp gặp phải một hồi nguy cơ.”

Các bang chủ dưới sảnh nghe vậy, im lặng trao đổi ánh mắt, như có sự đoán trước, không quá mức kinh ngạc.

Thủ lĩnh bang phái trung bình và nhỏ không dám mở miệng, giữ im lặng.

Gặp trường hợp này, mọi người chỉ cần giữ im lặng, chờ đợi Phó Tinh Môn mở miệng là được.

Trong lãnh tụ chín bang phái phụ thuộc lớn, Phó Tinh Môn mặc áo ngắn màu xanh đậm cao giọng nói:

“Tên đui mù nào muốn trêu vào Võ Lâm minh chúng ta? Đánh là được, cho dù là quân đội triều đình, chúng ta cũng không sợ.”

Thấy đề tài đã mở ra, Tiêu Nguyệt Nô nhẹ nhàng nói:

“Sợ không phải triều đình đi.”

Phó Tinh Môn nhíu mày: “Vì sao thấy vậy?”

Một người trung niên mập mạp chéo đối diện hắn bật cười một tiếng, chỉ chỉ đầu mình, nói:

“Dùng cái đầu chỉ biết đánh quyền của ngươi nghĩ một chút, nạn rét hoành hành, triều đình bận ổn định thế cục khắp nơi, trấn an dân chúng, sao có khả năng ở thời điểm mấu chốt này làm khó chúng ta.”

Mập mạp là hội trưởng Kiếm Châu thương hội, tên Kiều Ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.