Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1423: Không cần giải thích (1)



Ở trong chiến đấu cảnh giới siêu phàm, đừng nói là người trẻ tuổi, cho dù là tứ phẩm võ giả, tác dụng có thể phát huy cũng cực kỳ có hạn.

Tào Thanh Dương không có khả năng để đám “con kiến” này tham dự đến trong chiến đấu phía sau núi.

Mà nguyên nhân đám người Cơ Huyền tập kích bất ngờ hậu sơn, trực tiếp nhằm vào lão minh chủ cũng ở đây.

Chỉ cần lão thất phu ngã xuống, nhổ cỏ tận gốc sau đó sẽ trở nên rất dễ dàng.

“Phó minh chủ, già trẻ nữ quyến trong núi đã an bài xuống núi, tạm ở lại quân trấn, nơi đó có quân đội bảo hộ.”

Ôn Thừa Bật nghe cấp dưới báo cáo, chậm rãi phun ra một hơi, vẻ mặt cũng theo đó dịu đi, dặn dò:

“Bảo thôn trấn chuẩn bị tốt ngựa, xe ngựa, bảo kỵ binh chuẩn bị sẵn sàng, một khi thấy tín hiệu cảnh báo trong núi, lập tức mang theo nữ quyến cùng già trẻ đi Kiếm Châu thành, tìm bố chính sứ.”

Cấp dưới nhận lệnh rời đi.

Lúc này, một người trung niên giáp nhẹ, đeo trường đao đi đến, trầm giọng nói:

“Phó minh chủ, bên ngoài tình cảm quần chúng mãnh liệt, sắp không cấm được nữa.

“Không ít người từ cánh rừng, vách đá sau các nơi đi chỗ lão minh chủ bế quan.”

Ôn Thừa Bật trầm ngâm một lát, thản nhiên nói:

“Không cần quản bọn họ, làm tốt chuẩn bị trấn an.”

Nhiệm vụ Tào minh chủ cho hắn là hộ tống phụ nữ trẻ con rời khỏi, cũng ngăn trở giáo chúng tới gần hậu sơn.

Điều trước không có vấn đề cùng trở ngại gì, nhưng điều sau độ khó cực lớn, bởi vì Võ Lâm minh chung quy là thế lực người giang hồ tạo thành, tuy huấn luyện tốt, nhưng phương diện kỷ luật, võ giả trên núi không thể so sánh với quân đội trong quân trấn.

Đặc điểm của võ phu giang hồ: Kiệt ngạo, tự tin, chỉ phục cường giả (chưa chắc).

Bởi vậy, Khuyển Nhung sơn làm tổng bộ Võ Lâm minh gặp địch tấn công, võ phu giang hồ kiệt ngạo có thể nhịn được?

Bọn họ cam tâm cái gì cũng không làm, ngoan ngoãn nghe lời xoay người rời khỏi?

Trực tiếp nói rõ kẻ địch cường đại, trái lại có thể khiến tuyệt đại bộ phận võ phu thô bỉ đầu não quá nóng tỉnh táo, nhưng như vậy, chắc chắn tạo thành khủng hoảng.

Vô cùng có khả năng bị gián điệp kẻ địch ẩn núp ở trong minh bắt lấy cơ hội, kích động khủng hoảng, chế tạo náo động.

Sau đó, một ít hạng người tâm thuật bất chính lại lửa cháy đổ thêm dầu...

Đối với việc này, cho dù đến một bước này, Ôn Thừa Bật vẫn có đối sách.

...

Liễu công tử đi theo sư phụ, hai người theo dòng người, đi tới cửa vào cánh rừng đi thông hậu sơn.

Nơi đây đầu người nhấp nhô, giáo chúng Võ Lâm minh cầm binh khí đủ loại kiểu dáng, tình cảm quần chúng mãnh liệt, muốn đến hậu sơn thăm dò cho rõ, trợ giúp đám người minh chủ.

Ánh mắt Liễu công tử đảo qua, đã thấy Dung Dung cô nương, còn có nữ tử khác của Vạn Hoa lâu, các nàng cau mày, sắc mặt vừa lo lắng vừa mờ mịt.

“Dung Dung cô nương...”

Liễu công tử nghênh đón, gật đầu chào hỏi với đám người Vạn Hoa lâu, sau đó sốt ruột không dằn được hỏi:

“Chuyện gì vậy, hậu sơn là nơi lão minh chủ bế quan địa nhỉ? Có phải hay không...”

Có phải lão minh chủ gặp tập kích hay không? Có phải đó là nguyên nhân Võ Lâm minh triệu tập chúng ta hay không?

Hắn không hỏi ra miệng, bởi vì bây giờ cảm xúc của mọi người đều rất căng thẳng.

Dung Dung liếc mỹ phụ nhân, thấp giọng nói:

“Ta nghĩ, đây là nguyên nhân minh chủ triệu tập chúng ta.”

Bên cạnh, các nữ tử Vạn Hoa lâu im lặng không nói, không cảm thấy kỳ quái, rõ ràng, chỉ cần là người có đầu óc, đều có thể dễ dàng nghĩ thông chuyện này.

Sư phụ của Dung Dung, mỹ phụ nhân trầm ngâm nói:

“Đừng lo, cho dù bỏ lão minh chủ qua một bên không đề cập tới, thực lực Võ Lâm minh ta cũng là hàng đầu, trừ phi triều đình quyết tâm muốn tiêu diệt Võ Lâm minh, nếu không trong Trung Nguyên, sẽ không có bất cứ kẻ địch nào.”

Về phần ở ngoài Trung Nguyên, nàng không nghĩ ra kẻ địch ngoài Trung Nguyên có lý do gì nhằm vào Võ Lâm minh.

Lúc này, trong rừng rậm đi thông hậu sơn đột nhiên lao ra vài hảo hán cầm đao, bọn họ vẻ mặt hoảng sợ, như là tiều phu lên núi đốn củi gặp hổ, may mắn nhặt về một mạng.

“Các ngươi là từ nơi nào chuồn vào!”

Hai giáp sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí nổi giận đùng đùng quát.

Mấy tên hảo hán từ hậu sơn trở về căn bản không để ý tới hắn, hướng về phía đám người la lớn:

“Là tam phẩm, là kẻ địch cảnh giới tam phẩm.”

“Võ Lâm minh chúng ta trêu vào tam phẩm võ phu.”

“Còn có rất nhiều tứ phẩm cao thủ, có, có cao thủ Phật môn...”

Hai chữ “tam phẩm”, như là tảng đá lớn ném vào hồ nước, khiến đám người vốn không an phận lập tức sôi trào, tiếng ồn ào tựa như nhấc lên sóng thần.

Liễu công tử rõ ràng thấy, sư phụ bên cạnh sắc mặt điên cuồng thay đổi, thấy Dung Dung cô nương trước mắt trợn to đôi mắt đẹp, thấy mỹ phụ nhân khuôn mặt cứng ngắc, thấy người chung quanh lộ ra vẻ mặt cực độ hoảng sợ cùng mờ mịt.

“Vì sao tam phẩm võ phu phải đối phó Võ Lâm minh chúng ta?”

“Khó trách đột nhiên triệu tập toàn bộ bang phái, khó trách Tào minh chủ phải hạ Xích Kỳ Lệnh.”

“Cái này, cái này... Ta nói khí cơ dao động vì sao khủng bố như thế, mau chạy đi, nếu chậm, chúng ta đều sẽ chết.”

“Chạy cái gì mà chạy, đến hậu sơn nhìn xem, nếu có thể xem cuộc chiến, chết cũng đáng.”

Trường hợp có chút mất khống chế, kẻ sợ phiền phức đề xuất rời khỏi núi Khuyển Nhung, miễn cho bị lan đến. Người lắm chuyện thì nhiệt huyết sôi trào, mặc kệ sống chết.

Có kẻ bi quan, đã bắt đầu truyền bá ngôn luận Võ Lâm minh đại nạn tới nơi rồi, cũng bôn tẩu truyền bá.

Đương nhiên, cũng có kẻ không tin, sau khi nghe xong đoạn ngôn luận này, muốn vào hậu sơn thăm dò cho rõ, bắt đầu hùng hổ xông vào “cửa ải”, xảy ra xung đột cơ thể với thủ vệ.

“Các vị im lặng!”

Ôn Thừa Bật dẫn một đội nhân mã chạy tới, đám thủ hạ ở trong đám người mở ra một con đường, để phó minh chủ thông qua.

“Nghe ta một lời.”

Thân là phó minh chủ, Ôn Thừa Bật có đủ uy vọng áp chế hỗn loạn, đám người hơi an tĩnh lại, từng ánh mắt tập trung ở trên người phó minh chủ.

“Không lâu trước đây, Tào minh chủ được Hứa Ngân la thông báo, Võ Lâm minh sẽ nghênh đón đại địch, kẻ địch là người của Vu Thần giáo cùng Phật môn. Về phần nguyên nhân kẻ địch tấn công, còn chưa rõ.

“Tào minh chủ sau khi nhận được tin tức, liền lập tức triệu tập huynh đệ các đại bang phái, cùng chống đại địch. Việc này chưa từng công bố, là vì tránh cho khủng hoảng.

“Xin các vị yên tâm, có lão minh chủ, Hứa Ngân la cùng Tào minh chủ, nguy cơ nơi này chỉ thường thôi.”

Đoạn lời này của Ôn Thừa Bật rất có kỹ xảo, chưa một mặt giấu diếm cùng phủ nhận, điều này ngược lại sẽ tăng lên khủng hoảng cùng làm cho giáo chúng không tín nhiệm.

Sau đó, nâng ra Hứa Thất An.

Từ sau sóng gió kinh thành chém hôn quân, danh vọng Hứa Thất An tựa như lửa nóng đổ thêm dầu, ở dân gian, ở giang hồ, hầu như bị thần hóa.

Xưng hắn là cứu tinh gặp thời mà sinh, cứu vớt Đại Phụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.