Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1424: Không cần giải thích (2)



Nguyên Cảnh đế từ sau khi trầm mê tu đạo, danh vọng từ từ trượt xuống, hình tượng hôn quân xâm nhập lòng người. Dân chúng ở lúc gặp thiên tai nhân họa, cuộc sống gian khổ, sẽ theo bản năng đổ lỗi đến trên người kẻ thống trị.

Rất nhiều hoàng đế trong lịch sử, ở năm có tai nạn đều sẽ hạ chiếu tự kể tội mình để bình ổn dân oán, đó là đạo lý này.

Quả nhiên, nghe thấy Hứa Ngân la cũng tham dự việc này, cảm xúc sợ hãi lập tức yếu bớt đi rất nhiều.

Không ít người như trút được gánh nặng, sắc mặt rõ ràng có chuyển biến tốt.

So sánh với lão minh chủ sống ở trong truyền thuyết, Hứa Ngân la là tồn tại chân thật, hình tượng chính diện, có thể làm cho người ta an tâm.

Ôn Thừa Bật tiếp tục nói:

“Chiến đấu cấp độ tam phẩm, không phải người thường có thể quan sát, hậu sơn đã thành cấm địa, các vị chớ tới gần, mau giải tán đi. Chờ sự kiện bình ổn rồi trở về.”

Ngay lập tức, đại bộ phận mọi người lựa chọn rời khỏi, có người là về thu thập vàng bạc hành trang, rời núi Khuyển Nhung, miễn cho bị lan đến.

Nhưng Ôn Thừa Bật rất rõ, có một đám người rất lớn, sẽ vụng trộm từ nơi khác chuồn đến hậu sơn.

Muốn hoàn toàn ngăn chặn là không có khả năng, đoạn lời đó của hắn vừa rồi tác dụng là, để giáo chúng tu vi thấp biết khó mà lui, cho dù bọn họ nghé con mới sinh không sợ hổ, trưởng bối của bọn họ cũng sẽ ngăn cản.

...

“Sư phụ, con, con muốn đi xem.”

Liễu công tử hai mắt tỏa sáng, vừa kích động vừa hưng phấn vừa sợ hãi.

Kiếm khách trung niên liếc hắn một cái, thản nhiên nói:

“Ngươi muốn chết ta không ngăn cản, vừa lúc thanh kiếm này tương lai truyền cho con đẻ của ta.

“Muốn đến hậu sơn cũng được, trước mang các đệ tử Mặc các đưa xuống núi đi.”

Vợ cũng chưa có, cũng xứng nói tới con cái... Trong lòng Liễu công tử oán thầm một câu, thấy trong mắt Dung Dung cô nương cũng có ánh sáng, như sợ hãi, lại như kích động.

Siêu phàm chiến đấu đối với người giang hồ mà nói, sức hấp dẫn quá trí mạng.

Sau khi an bài xong đệ tử Mặc các, Liễu công tử theo sư phụ, từ mặt bên đỉnh núi đi vòng đến hậu sơn, ven đường gặp được rất nhiều võ giả có mục đích tương tự.

Hoặc là ỷ vào kẻ tài cao gan cũng lớn, một mình đi qua, hoặc là tổ hợp sư phụ dẫn đồ đệ.

Kiếm khách trung niên trầm giọng nói:

“Đỉnh núi phía nam có thể nhìn thấy hậu sơn, khoảng cách lại xa, coi như an toàn, nhưng vi sư không biết chiến lực tam phẩm rốt cuộc như thế nào, bởi vậy ngươi cần luôn ở lại bên cạnh ta, không thể chạy loạn, vừa có tình huống, ta liền mang theo rời khỏi.”

Hắn vẫn rất tự tin đối với khinh công của mình.

Liễu công tử đang muốn trả lời, bỗng nhiên thấy bầu trời hạ xuống một tia sáng vàng, hướng về phía hậu sơn đập tới.

Các võ giả chạy tới đỉnh núi phía nam xem cuộc chiến cũng ùn ùn ngẩng đầu, chú ý tới tia sáng vàng đó.

...

“Tào minh chủ!!!”

Vừa rồi có bao nhiêu tự tin, bây giờ, đám người Dương Thôi Tuyết liền có bấy nhiêu hoảng sợ.

Từ trên trời giáng xuống, một cước mang tam phẩm Tào Thanh Dương giẫm lún xuống đất, sự cường đại và khủng bố của Phật môn Kim Cương, vượt qua Võ Lâm minh bên này đoán trước.

Mà nhìn tư thái thoải mái của tên Kim Cương xấu xí kia, tựa như đây chỉ là một chuyện nhỏ.

Thì ra tam phẩm cũng có khác biệt... Phó Tinh Môn đám tứ phẩm võ giả, trong lòng dần sinh ra suy nghĩ này.

“Ôi ôi...”

Trong cổ họng Tào Thanh Dương phát ra tiếng như ống bễ vỡ, như Thương Long vừa mới chết đi.

Một cước của Tu La Kim Cương, khiến lục phủ ngũ tạng hắn bị tổn thương thật lớn, xương ngực gãy đâm thủng trái tim.

Nếu không phải hiệu lực tinh huyết Hứa Thất An vẫn còn, hắn vừa rồi đã chết dưới một cước này.

“Võ lâm Trung Nguyên đã mấy trăm năm chưa xuất hiện một vị siêu phàm, thiên tư của ngươi rất khá.”

Tu La Kim Cương cúi đầu, nhìn xuống Tào Thanh Dương, khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng thiên tư của hắn, nói:

“Nếu là chịu quy y Phật môn, bổn tọa tự mình thu ngươi làm đệ tử, dạy ngươi Kim Cương Thần Công. Trong vòng năm năm, ngươi có thể vào tam phẩm, trở thành Hộ Pháp Kim Cương của Phật môn, nhận Tây Vực vạn vạn người hương khói.”

Đôi mắt trải rộng tơ máu của Tào Thanh Dương gắt gao theo dõi hắn, không nói lời nào.

“Ngã Phật từ bi, nhưng bổn tọa không phải là thiền sư, trách nhiệm là hộ giáo giết tặc, không chịu giới luật Phật môn hạn chế.”

Tu La Kim Cương tăng thêm cường độ, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, lại có xương ngực gãy.

Tào Thanh Dương trước mắt tối sầm, trong cổ họng phun ra lượng lớn máu, máu ngực nhuộm đỏ cái chân to không đi giày, màu vàng sẫm của Tu La Kim Cương.

Tu La Kim Cương thản nhiên nói:

“Tu hành không dễ, Tào thí chủ chớ tự lầm lỡ. Một thân đạo hạnh này, người thường mấy đời cũng tu không đến.”

Tào Thanh Dương gian nan chuyển động cổ, chuyển động tròng mắt, nhìn về phía cửa đá phía sau.

Tu La Kim Cương “Ồ” một tiếng, theo đó liếc cửa đá:

“Phật môn sẽ không ép buộc, lòng ngươi đã có vướng bận, bần tăng liền thay ngươi trừ bỏ vướng bận trong thế tục.”

Hắn thu hồi cái chân to, không nhìn Tào Thanh Dương nữa, chậm rãi đi về phía cửa đá.

...

“Minh chủ!”

Đám người Võ Lâm minh kinh hô thành tiếng, ánh mắt nhìn Tu La Kim Cương, trong kinh sợ xen lẫn nghẹn khuất.

Vị Hộ Pháp Kim Cương Phật môn này, thế mà lại muốn vào nơi lão minh chủ bế quan, trước mặt bọn họ, mang minh chủ Võ Lâm minh độ vào cửa Phật?

Cuồng vọng!

Nhưng cho dù như thế, bọn họ trừ trong lòng cuồng nộ, trên hành động thực tế không dám làm ra phản kháng gì hữu hiệu.

Bởi vì kết cục sẽ là Độ Phàm Kim Cương nhẹ nhàng bâng quơ tát một cái, trực tiếp mang tứ phẩm võ giả Võ Lâm minh đập thành thịt vụn.

Loại hành vi châu chấu đá xe, thuần túy tìm chết này, khiến Phó Tinh Môn kiệt ngạo nhất cũng không nhấc lên nổi bất cứ dũng khí phản kháng nào.

Bên kia, đám người Liễu công tử bước nhanh trèo lên đỉnh núi phía nam, kết đội tụ tập ở đỉnh núi, trèo cao nhìn xa, tình huống chỗ vách đá hậu sơn chiếu vào mi mắt.

“Đó là Tào... Tào minh chủ?”

Liễu công tử mang mắt nheo đến mức tận cùng, mơ hồ thấy một bóng người màu vàng sẫm rất cao lớn, tựa như tháp sắt, dưới chân giẫm một người.

Người nọ mặt đầy máu tươi, mơ hồ là minh chủ Tào Thanh Dương.

Thị lực hắn còn chưa mạnh đến loại tình trạng này, lập tức như chứng thực nhìn về phía sư phụ bên cạnh, nhìn về phía võ giả khác.

Liễu công tử từ trong mắt bọn họ, thấy sợ hãi cùng bất an.

Thật là Tào minh chủ... Liễu công tử không nghi ngờ nữa, mở to mắt nhìn, hơi há mồm, tùy ý vẻ mặt chấn kinh cùng khủng hoảng lên men ở trên mặt.

“Hứa Ngân la đâu?”

Đột nhiên, có thanh âm nữ tử kêu một tiếng bén nhọn.

“Không phải nói Hứa Ngân la cũng tham dự sao, vì sao chỉ có người Võ Lâm minh ta, Hứa Ngân la vì sao không có mặt?”

Đây là nữ tử Vạn Hoa lâu, khuôn mặt thanh tú hơi trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.