Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1457: Biết sau năm trăm năm (2)



Hứa Thất An chưa trả lời, duy trì sắc mặt khó coi, tôn rất lâu mới bình ổn tâm tình.

Sau đó, hắn căn cứ tin tức này, dẫn ra ba suy đoán, một nghi hoặc.

Suy đoán 1: Lúc trước biết trước được tình huống năm trăm năm sau, không phải Giám chính, mà là Giám chính đời đầu.

Nếu là như vậy, bí ẩn trong đó đề cập đến liền rất đáng sợ rồi.

Suy đoán 2: Thân phận Giám chính đương đại có vấn đề, hắn rất có thể chính là Giám chính đời đầu. Đệ tử lúc trước, có thể chính là lớp mặt nạ của đời đầu.

Nhưng nếu như vậy, đời đầu vì sao phải nhọc lòng làm một hồi “tự sát”, mục đích là cái gì?

Mặt khác, Bồ Tát của Phật môn tham dự việc này, mỗi một vị Bồ Tát đều có pháp lực đoạt thiên địa tạo hóa, đời đầu muốn gạt bọn họ lập ra thế thân, độ khó rất lớn.

Suy đoán 3: Hai loại kể trên đều không đúng, Giám chính đương đại có thể biết trước được chuyện năm trăm năm sau, là bản thân hắn có vấn đề.

Về phần nghi hoặc...

Hôm nay nhớ lại hệ thống thuật sĩ, đồ đệ đâm sau lưng sư phụ cái nguyền rủa này, thật ra tồn tại nghịch biện.

Giám chính đương đại đáng sợ bao nhiêu, đời đầu liền đáng sợ bấy nhiêu.

Giám chính đương đại có thể biết trước tương lai, đời đầu cũng có thể, hắn hoàn toàn có thể ở trước khi Võ Tông hoàng đế tạo phản, nghĩ cách mang gã diệt trừ.

Cho dù Thiên Mệnh Sư không thể can dự tương lai, nhưng Hứa Thất An tin tưởng, trong cả đời chinh chiến của Võ Tông hoàng đế, khẳng định có vô số lần cảnh ngộ cửu tử nhất sinh.

Giám chính đời đầu chỉ cần bắt được cơ hội, từ bên cạnh gây ảnh hưởng, Võ Tông hoàng đế sẽ chết toi.

Không cần nghi ngờ, Giám chính đời đầu tuyệt đối có thể làm được.

Biện pháp tương tự còn có rất nhiều, Giám chính đời đầu hoàn toàn có năng lực khiến Võ Tông hoàng đế tìm không thấy cơ hội tạo phản.

Cái nghịch biện này, thoạt nhìn tựa như là nghiệm chứng suy đoán 1 cùng suy đoán 2, nhưng thật ra cũng có thể nghiệm chứng suy đoán 3.

Nếu bản thân Giám chính đương đại có vấn đề, vậy quả thật có thể đánh vỡ nghịch biện.

“Một cái giải thích khác là, Giám chính đời đầu đoán được đương đại đâm sau lưng, nhưng chưa ngăn cản, lựa chọn đánh cờ với lão. Như thái độ của Giám chính đương đại đối với Hứa Bình Phong.

“Ta biết ngươi muốn đâm sau lưng ta, nhưng ta sẽ không ngăn cản, chúng ta dùng phương thức thuật sĩ để quyết một trận tử chiến.

“Dùng lời của Hứa Bình Phong để nói, đây là nguyền rủa của hệ thống thuật sĩ, không thể tránh được, trừ phi muốn cho hệ thống thuật sĩ đoạn tuyệt từ đây, chỉ cần còn muốn truyền thừa tiếp, nhất định phải thu đồ đệ, sau đó tiếp nhận đồ đệ đâm sau lưng.

“Tục xưng ——quy củ trên đường!”

Trừ ba suy đoán, một cái nghi hoặc kể trên, trong lòng Hứa Thất An còn có một suy luận phù hợp hiện thực.

Suy luận này không có nhiều âm mưu luận như vậy, chân tướng chính là, Giám chính năm đó thật là lão chính khách, thuần túy đang lừa dối lão thất phu.

Mọi người đều biết, chính khách trên đời này, đều là trước đó nói giá tốt, sau đó đều chơi miễn phí.

Dù sao đến lúc đó Giám chính thuận lợi tấn thăng nhất phẩm, sợ hãi một võ phu thô bỉ trả thù?

Về phần năm trăm năm sau, lão thất phu thật sự dựa vào Củ Sen Chín Màu tấn thăng nhị phẩm, có thể là nhiều năm sau, Giám chính phát hiện mình có thể mượn dùng Củ Sen Chín Màu thực hiện hứa hẹn, vì thế làm an bài.

Trên bản chất, thật ra không tồn tại chuyện biết trước năm trăm năm.

Bình tĩnh mà xem xét, Hứa Thất An cảm thấy đây là chân tướng.

Lý do rất đơn giản, biết chuẩn sự kiện nào đó năm trăm năm sau, năng lực như vậy, không có khả năng là một vị nhất phẩm tu sĩ có thể làm được.

Cho dù là siêu phẩm cũng không được.

Hắn hôm nay cũng không phải gà con mới đến, từng giết nhị phẩm Trinh Đức, từng đánh nhất phẩm pháp tướng, cho dù chưa từng tiếp xúc siêu phẩm, trong lòng cũng có chút khái niệm.

Kiềm chế suy nghĩ lan man, Hứa Thất An hỏi:

“Tiền bối làm sao phán đoán, hứa hẹn Giám chính nói, chính là ta?”

Lão thất phu thở dài nói:

“Lão gia hỏa kia lúc trước từng dặn dò một câu: Sống sót cho tốt, ngày ngươi Hợp Đạo, đó là lúc dân chúng Trung Nguyên cần ngươi.

“Đương nhiên, có lẽ chỉ là lý do, thuật sĩ luôn thần bí. Nhưng ta đã thành công thăng cấp, vậy coi như là hắn đã thực hiện hứa hẹn.”

... Da đầu Hứa Thất An phát tê.

Lúc này, có người ngự không lao lên đỉnh núi, ở xa xa dừng lại, chắp tay nói:

“Lão tổ tông, vãn bối Ôn Thừa Bật.”

Sắc mặt lão thất phu hơi hoang mang.

Hứa Thất An giúp đỡ giới thiệu:

“Đây là phó minh chủ Võ Lâm minh các ngươi.”

Lão thất phu giật mình gật đầu, hỏi: “Chuyện gì?”

Ôn Thừa Bật mang phiền toái Võ Lâm minh gặp phải nói một lần, thử nói:

“Nếu là lấy quân trấn làm trung tâm tổng bộ xây dựng thêm, quả thật có thể tiết kiệm rất nhiều sức người sức của. Tào minh chủ do dự, lệnh ta đến trưng cầu ý kiến của lão tổ tông ngài.”

Vấn đề trung tâm chính là kinh phí không đủ... Hứa Thất An làm ra tổng kết.

Ở niên đại thiết bị chưa phát triển, xây dựng rầm rộ là rất hao phí tài lực cùng nhân lực, Hứa Thất An biết rõ trong lịch sử, ví dụ bởi vì xây dựng rầm rộ mà mất nước cũng không ở số ít.

Tùy cùng Tần chính là ví dụ, tuy một vương triều diệt vong không có khả năng chỉ có một nguyên nhân như vậy, tất nhiên còn có nhân tố khác, nhưng có thể bị đời sau chụp cho lý do này, đủ để nói lên xây dựng công trình hao tài tốn của bao nhiêu.

Lão thất phu trầm ngâm nói:

“Chuyện bạc không sao, ngân lượng chôn ở dưới chân núi, lão phu sẽ phụ trách tìm ra. Tổng bộ vẫn xây ở trên núi, điểm ấy không cho phép nghi ngờ.”

Hứa Thất An hiểu ý tứ của lão, đại loạn sắp tới, tổng bộ Võ Lâm minh như một cửa ải hiểm yếu, lui có thể thủ, tiến có thể công.

Nếu là xây ở quân trấn địa thế bằng phẳng, như vậy kỵ binh kẻ địch tới, nháy mắt tan tác chim muông.

Ôn Thừa Bật trầm giọng nói:

“Nhưng như vậy, tích tụ trong minh nhiều năm chỉ sợ... Đổi thành ngày thường thì thôi, nhiều lắm là các huynh đệ ăn dùng tiết kiệm. Nhưng hôm nay tình hình tai nạn khắp nơi, không có bạc cứu trợ thiên tai, thế cục Kiếm Châu chỉ sợ cũng phải loạn.”

Lão thất phu nói ngay: “Vậy bảo huynh đệ cùng sĩ tốt trong minh cùng nhau làm.”

Ôn Thừa Bật lắc đầu: “Nhân thủ vẫn không đủ.”

Lão thất phu cau mày, suy nghĩ một lát, quay sang nhìn về phía Hứa Thất An, nói:

“Ngươi thấy thế nào?”

Hứa Thất An tức giận nói:

“Chuyện đơn giản bao nhiêu, bỏ công sức nhận cứu trợ không phải được rồi, triệu tập nạn dân, xây dựng tổng bộ, không cho bạc chỉ cho cơm ăn. Đã có thể giải quyết nạn dân ấm no, lại có thể tiết kiệm bạc.”

Mắt Ôn Thừa Bật đột nhiên sáng ngời, kinh hỉ nói:

“Hứa Ngân la cao kiến, không hổ là Hứa Ngân la, có thể nghĩ ra diệu kế cỡ này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.