Trưởng công chúa chưa giải thích nguyên nhân xung đột, chưa biện bạch cho Hứa Thất An, bởi vì nàng biết, những thứ này đều không quan trọng.
Phụ hoàng sẽ không để ý ai đúng ai sai, phụ hoàng chỉ để ý ai hữu dụng, ai có thể làm việc.
Quả nhiên, Nguyên Cảnh đế thậm chí không có do dự cùng tự hỏi, gật đầu nói: “Được, Hoài Khánh đã cầu tình cho hắn, trẫm liền cho phép hắn lấy công chuộc tội, hợp tác phá án, nếu trong nửa tháng không bắt được hung phạm hủy hoại miếu thái tổ, trẫm trực tiếp chém hắn.”
“Cảm ơn phụ hoàng.”
...
Các hoàng tử hoàng nữ rời khỏi ngự thư phòng, hội hợp với thị vệ của mình, trưởng công chúa từ trong tay thị vệ trưởng tiếp nhận bội kiếm của mình.
Nhị công chúa ôm lấy cánh tay huynh trưởng cùng một mẹ, thái tử điện hạ, nhỏ giọng nói: “Ai da, bị Hoài Khánh giành trước một bước.”
Thái tử lắc đầu: “Chưa chắc là chuyện tốt, án này ngay cả Ngụy Uyên cũng cảm thấy khó giải quyết, Hoài Khánh chỉ là đi một nước cờ nhàn. Đồng la kia thật có thể phá án, là niềm vui ngoài ý muốn. Nếu bất thành, Hoài Khánh cũng không tổn thất, bản thân chỉ là phải chém ngang lưng.”
“Hừ, Hoài Khánh tâm địa thật đen tối.” Nhị công chúa cau cái mũi xinh xắn, hỏi: “Ca ca, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu rốt cuộc có chuyện gì?”
Vừa đi vừa nói chuyện, thái tử nhìn quanh, thấp giọng nói: “Vụ án này không đơn giản, nếu không Ngụy Uyên không đến mức u sầu đầy mặt. Bí mật trong đó, chỉ sợ chỉ có phụ hoàng mới biết được.”
Đương nhiên, tương lai ta cũng có thể biết... Hắn ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu, đồng thời, trong đầu hiện lên dung nhan như không dính một hạt bụi của nữ quốc sư, trong lòng tràn đầy oán niệm.
“Lâm An!”
Trưởng công chúa bỗng hô một tiếng, gọi lại hai huynh muội.
Thái tử cùng nhị công chúa cùng nhau quay đầu, Lâm An công chúa hung hăng trả lời một câu: “Làm sao!”
Thuận thế ôm cánh tay thái tử ca ca.
Trưởng công chúa cầm kiếm đi tới, nói: “Không có việc gì...”
Ở trong vẻ mặt đồng thời thả lỏng của hai huynh muội, bỗng vụt một kiếm ở trên cái mông cong của nhị công chúa.
Trong đau đớn, nhị công chúa đầu tiên là sắc mặt tái nhợt, vài giây sau mới “Oa” một tiếng khóc lên, chỉ vào trưởng công chúa thét to: “Hoài Khánh, bản cung muốn giết ngươi.”
Đám huynh đệ tỷ muội của hoàng gia dối trá tới khuyên bảo, đảm đương người hoà giải.
“Chỉ là kiểm tra võ nghệ Lâm An một phen, Lâm An nếu không phục, cũng có thể kiểm tra bản cung.” Trưởng công chúa nhanh nhẹn xoay người, tóc đen “vù” triển khai, linh động xinh đẹp.
Nhị công chúa nhìn bóng lưng của nàng, khóc lóc: “Ta muốn cáo trạng, đi chỗ phụ hoàng cáo trạng.”
Thái tử bất đắc dĩ nói: “Ngày khác đi, phụ hoàng bây giờ nào có tâm tư quan tâm ngươi.”
Giữa hoàng tử nếu xảy ra xung đột, đánh nhau, Nguyên Cảnh đế khẳng định là phải quản, hơn nữa phải nghiêm quản, xử phạt nặng.
Tranh đấu giữa hoàng nữ, mọi người đều sẽ ôm thái độ dẹp cho yên chuyện.
Chủ yếu là hoàng tử phần lớn đều từng luyện võ, đánh sẽ có tổn thương. Trong mấy hoàng nữ, chỉ trưởng công chúa tập võ, hoàng nữ khác nếu là đánh nhau, văn nhã chút thì tát tai, tính tình nóng nảy, chính là túm tóc cắn người.
Có tổn hại thể diện hoàng gia, thì không muốn làm to chuyện, bình thường là âm thầm giải quyết.
Lâm An công chúa nghiến hàm răng trắng, nguyền rủa rời rạc: “Ngươi chờ cho ta, ta phải đoạt lấy thứ của ngươi.”
...
Hôm sau, sáng sớm.
Vừa kết thúc ngồi thiền minh tưởng, Ngụy Uyên thu được khẩu dụ trong cung truyền đến.
“Bệ hạ khẩu dụ nô tài đưa tới, Ngụy Công, đi địa lao mời vị Đồng la kia đi.” Tiểu hoạn quan truyền đạt khẩu dụ thái độ khiêm tốn:
“Bệ hạ sáng nay cũng chưa ăn mấy miếng, tâm tư rất nặng, hy vọng Ngụy Công sớm ngày phá án.”
Phái người tiễn hoạn quan đi, Ngụy Uyên lộ ra nụ cười.
Dương Nghiễn tới bầu bạn nghĩa phụ dùng bữa sáng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Xem ra không cần nghĩa phụ hao tâm tốn sức cứu hắn nữa.”
Nam Cung Thiến Nhu “a” một tiếng, cười nhạo Dương Nghiễn là tên ngốc luyện võ mang đầu óc luyện thành ngốc rồi, nói:
“Ngươi cho rằng tối hôm qua nghĩa phụ vì sao phải nói câu nói kia với trưởng công chúa?”
Dương Nghiễn nghĩ nghĩ, sau đó mới giật mình phản ứng lại.
Hôm qua trưởng công chúa phái người điều tra từ đầu đến cuối sự kiện Hứa Thất An và Chu Thành Chú xung đột, nghĩ hẳn là tương đối để bụng đối với hắn.
Nghĩa phụ đêm qua cố ý ám chỉ trưởng công chúa, xuất phát từ người thông minh ăn ý, trưởng công chúa nhân cơ hội hướng bệ hạ tiến cử Hứa Thất An, để hắn lập công chuộc tội.
Do đó, Hứa Thất An liền có thể danh chính ngôn thuận thoát tội, ai cũng không nói được cái gì.
Dương Nghiễn đã sớm đoán được nghĩa phụ sẽ cứu Hứa Thất An, áp giải hắn vào địa lao, phán hắn bảy ngày sau chém ngang lưng, đều là làm cho người trong nha môn xem.
Quyền lực càng lớn, càng không thể làm theo ý mình.
Hắn cau mày: “Nhưng nếu Hứa Thất An nửa tháng sau chưa phá án?”
Ngụy Uyên cười cười: “Vậy hắn cũng chỉ có chết, sau đó vào giang hồ. Hứa Thất An người này, từ ngoài sáng chuyển vào trong tối.”
Nghĩa phụ thế mà coi trọng hắn như thế... Nam Cung Thiến Nhu và Dương Nghiễn sắc mặt nghiêm túc.
Ngụy Uyên tựa như nhớ tới cái gì, híp mắt cười nói: “Sai người thông báo Lý Ngọc Xuân, bệ hạ đặc chuẩn Hứa Thất An lập công chuộc tội, Lý Ngọc Xuân hắn quan phục nguyên chức.”
Tạm dừng một chút, vẻ mặt Ngụy Uyên tựa cười mà không cười: “Long trọng một chút.”
...
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu ở dưới ngục tốt dẫn dắt, vẻ mặt vui mừng tới địa lao, đón đồng nghiệp ra tù.
Lúc này Hứa Thất An đang trút xuống bàng quang bành trướng, một tay chống tường, một tay đỡ ‘đệ’, hắn bị đồng nghiệp cùng ngục tốt đột nhiên xông vào dọa giật mình, bàn tay nhỏ bé run lên...
“Đáng chết...” Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ lau tay ở trên áo tù.
“Ninh Yến, Ninh Yến ngươi không cần chết nữa!” Chờ ngục tốt lấy ra chìa khóa mở cửa, Tống Đình Phong cười to nói:
“Bệ hạ cho phép ngươi lập công chuộc tội.”
Bệ hạ?
Hứa Thất An sửng sốt, suy nghĩ đầu tiên là: Con mẹ nó, Số 1 là bệ hạ?!
Hắn sau đó phủ định suy đoán của mình, bất động thanh sắc vỗ vỗ bả vai Tống Đình Phong, trầm giọng nói: “Chuyện là thế nào?”
Tống Đình Phong đang vội chia sẻ niềm vui, chưa phát hiện mình bị ám toán, mang chuyện đã xảy ra nói kỹ cho Hứa Thất An nghe.
Tang Bạc đã xảy ra vụ nổ... Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sụp xuống... Con ngươi Hứa Thất An co rút lại một chút, nháy mắt liên tưởng đến khi tế tổ mình nghe thấy tiếng kêu cứu cổ quái.
Nói cách khác, suy đoán lúc trước không sai.
Tiếng kêu cứu kia không phải nhằm vào hắn, hắn chỉ là vì đặc thù nào đó, nghe thấy được tiếng kêu cứu.
Như vậy, trong Tang Bạc truyền đến tiếng kêu cứu là hướng tới ai?
“Thần kiếm thờ phụng trong miếu đâu?” Hứa Thất An trầm ngâm hồi lâu, hỏi.
Tống Đình Phong lắc đầu, tỏ vẻ mình biết không nhiều, lại nói: “Bởi vì chuyện của ngươi, đầu nhi bị cách chức, ngươi sau khi nhốt vào địa lao, hắn chạy đến dưới Hạo Khí Lâu, mắng đau nha môn, trước mặt mọi người đánh mặt Ngụy Công...”