Bàn bên cửa sổ, cô gái mặc váy dài vàng nhạt một tay chống má, một tay không ngừng hướng trong miệng nhét cá viên chiên, hai chân đong đưa ở gầm bàn, ngẫu nhiên lộ ra ủng thêu hoa màu trắng của cô gái.
“Thải Vi cô nương, ta bỗng nhớ tới một chuyện.” Hứa Thất An thuận tay đi lấy cá viên chiên, bị người đẹp mặt trứng ngỗng tay mắt lanh lẹ đập cho.
Hứa Thất An ho khan một tiếng: “Cá viên chiên ngon không?”
“Ngon.” Chử Thải Vi gật gật cái đầu quả dưa.
“Ta muốn ăn, nhưng không phải ăn cái này.” Hứa Thất An nói.
“Vậy ăn cái gì?” Chử Thải Vi hỏi.
“Muốn si ngốc ngắm ngươi.” Hứa Thất An cho ra một nụ cười của chàng trai ấm áp.
Khuôn mặt Chử Thải Vi đỏ lên, tiếp đó lông mày lá liễu dựng lên, muốn mắng hắn đồ hư hỏng, lại cảm thấy lời này nghe qua ái muội, nhưng lại khác với lời hạ lưu bọn hư hỏng nói.
Trong lúc nhất thời không biết có nên tức giận hay không, nếu không tức giận, tôn nghiêm hoàng hoa khuê nữ của nàng ở đâu.
Hứa Thất An thông minh chuyển hướng đề tài, nói: “Có chuyện muốn thỉnh giáo Thải Vi cô nương.”
Chử Thải Vi nuốt xuống miếng trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận bóng mỡ, lập lòe tỏa sáng, nõn nà mê người, nàng cau mày: “Chuyện gì.”
“Dùng cách gì có thể che chắn Vọng Khí Thuật của Ti Thiên Giám?” Hứa Thất An hỏi.
“Cao phẩm cường giả đều có thể thu liễm khí tức bản thân, nhưng đây là tương đối, ta là thất phẩm phong thuỷ sư, vậy cao phẩm võ giả có thể giấu được Vọng Khí Thuật của ta, ít nhất phải ngũ phẩm. Lục phẩm cũng không được.” Chử Thải Vi đắc ý nói.
Ta là bát phẩm Luyện Khí cảnh, như vậy có thể giấu được Vọng Khí Thuật của ta, Chu bách hộ phải là Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, mà hắn hiển nhiên không phải... Hứa Thất An gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Ngoài ra thì sao?”
“Đó là pháp khí.” Chử Thải Vi là người thích lên mặt dạy đời, không cần Hứa Thất An hỏi, bản thân đã líu ríu giải thích:
“Pháp khí trên đời chia ra hai loại: Một, trận sư Ti Thiên Giám chúng ta khắc trận pháp, luyện chế thành khí cụ. Hai, dưới cơ duyên xảo hợp đạt được vật phẩm thần dị.
“Thứ sau chủng loại rất nhiều, ví dụ như cổ thụ ngàn năm bị sét đánh tích lũy, lưu lại gỗ liền ẩn chứa uy lực chí cương chí dương.
“Lại ví dụ như vật phẩm cao phẩm cường giả mang theo bên người, quanh năm suốt tháng được khí tức nuôi nấng, có thần dị nào đó. Nhưng một loại này, phần lớn là hạng năng lực nào đó của vị cường giả cao phẩm kia kéo dài.”
“Kinh thành có pháp khí che chắn khí tức hay không?” Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề.
“Ti Thiên Giám chúng ta thật ra có, nơi khác...” Chử Thải Vi nghiêng đầu, nghĩ một lát: “Ta phải trở về hỏi Tống sư huynh một chút.”
“... Được rồi, vậy chuyện này liền giao cho ngươi.”
Khi hai người nói chuyện, các lại viên đã mang nhân viên năm trăm năm trước có thể là cao phẩm võ giả bày ra.
Danh sách không nhiều, mười mấy người mà thôi, đều là tồn tại nghi là cao phẩm võ giả.
Trong ghi chép của quốc gia, sẽ không viết rõ ai ai ai là cường giả mấy phẩm, cho nên các lại viên là thông qua sự tích các tướng lĩnh năm trăm năm trước có tư cách ghi vào chính sử để suy đoán phẩm cấp.
Ví dụ như Trấn Bắc vương, trấn thủ phương Bắc mấy chục năm, cả đời trải qua mấy trăm chiến dịch, không hề nghi ngờ, hắn tất nhiên là cao phẩm cường giả.
Hứa Thất An nhìn lướt qua, thất vọng phát hiện, trên danh sách lấy tứ phẩm võ giả nhiều nhất, tam phẩm ít ỏi không có mấy, nhị phẩm không có, càng đừng nói nhất phẩm.
“Có thể bị phong ấn ở Tang Bạc, nhị phẩm là giới hạn, bằng không, chỉ bằng giám chính thuật sĩ nhất phẩm có thể thoải mái giải quyết, căn bản không cần thiết phong ấn, chẳng lẽ lối suy nghĩ của ta là sai, phong ấn không phải người, mà là vật phẩm?”
“Đợi một chút... giám chính?!” Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, hít thở cũng không khỏi dồn dập một phen.
Hắn nghĩ đến một sự kiện, chức trách của giám chính là tọa trấn kinh thành, là thần thủ hộ Đại Phụng. Ít nhất giám chính một thế hệ này là như thế.
Như vậy, năm đó Võ Tông muốn soán vị, nhất định không tránh được giám chính một cửa ải này.
Một suy đoán lớn mật thành hình ở trong đầu Hứa Thất An, khiến hắn nhịn không được rùng mình.
“Thải Vi, sư phụ chúng ta có phải giám chính đời đầu hay không?” Hứa Thất An khống chế bản thân, không cho thanh âm run run.
“Không phải nha, sư phụ là giám chính đời thứ hai.” Chử Thải Vi trả lời khiến Hứa Thất An cảm giác máu cũng sôi trào rồi.
Ta biết phong ấn dưới Tang Bạc là ai rồi... Hứa Thất An nuốt nuốt nước bọt: “Giám chính đời đầu chết như thế nào?”
Chử Thải Vi lắc lắc đầu: “Cái này trái lại không biết, sư phụ chưa bao giờ nói quá khứ của sư tổ.”
Là giám chính đời đầu, phong ấn dưới Tang Bạc là giám chính đời đầu!!
Hứa Thất An cảm thấy run rẩy vì phán đoán này.
Khó trách bí mật này chỉ có Nguyên Cảnh đế biết, khó trách giám chính sẽ sinh bệnh, khó trách Yêu tộc phương Bắc phải mưu tính ra trò hay này.
Giám chính đời đầu nếu thoát vây mà ra, kinh thành sẽ đại loạn... Không, giám chính đời đầu đã thoát khốn rồi.
Giờ khắc này, Hứa Thất An thế mà lại dâng lên suy nghĩ chạy khỏi kinh thành.
“Đào tẩu, nhanh chóng đào tẩu... Dẫn theo thúc thúc thẩm thẩm cùng đi... Giám chính đời đầu thoát vây, nhất định sẽ dẫn lên gió tanh mưa máu, đó là nhất phẩm đấy, toàn bộ kinh thành đều sẽ biến thành lò sát sinh...”
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An ngược lại đánh mất ý niệm chạy trốn.
Nguyên Cảnh đế bảo hắn lập công chuộc tội, như vậy Ngụy Uyên liền có trách nhiệm coi chừng hắn tội phạm tử hình này, hắn chạy, sẽ liên lụy Ngụy Uyên.
Đương nhiên, cái này không phải quan trọng nhất.
Hứa Thất An tất nhiên có thể chạy, nhưng dân chúng kinh thành chạy không thoát, nếu trong kinh thành thật sự xảy ra quyết chiến giữa cao thủ nhất phẩm, sẽ chết bao nhiêu người?
Tất cả đều là mạng người đó.
“Nguyên Cảnh đế con rùa già này, chính hắn ở trong hoàng cung, được đám đông cao thủ hộ vệ, nhưng người thường trong thành làm sao bây giờ?”
“n ân oán oán giữa nhất phẩm cường giả, ta không xen vào được... Chọc ra, mang sự tình chọc ra, tự nhiên có người cao đi gánh vác.”
Lập tức có quyết đoán!
Gặp chuyện không quyết, tìm Ngụy Uyên.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Ngụy Uyên loại người giỏi mưu tính thanh danh hiển hách này, quả thật rất cho người ta một loại cảm giác an toàn.
Ngụy Uyên nếu là trưởng quan tầm thường, Hứa Thất An chỉ có chạy đi Ti Thiên Giám tìm giám chính.
Vừa vặn lúc này, một vị lại viên tiến vào, nhìn thấy Hứa Thất An, vui mừng quá đỗi: “Ty chức tìm Hứa đại nhân một lúc lâu rồi, Ngụy Công tìm ngài đó.”
Khéo, ta cũng muốn tìm hắn... Hứa Thất An cáo biệt Chử Thải Vi, theo lại viên hướng Hạo Khí Lâu bước đi.
Tiến vào tòa kiến trúc nha môn cao nhất này, tới tầng bảy, Hứa Thất An gặp được Ngụy Uyên một bộ đồ xanh, thái dương trắng xóa.