Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1941: Đại hội tranh cử Giám chính (2)



Loại chuyện này không có chút kinh nghiệm, Tôn sư huynh trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Hứa Thất An vòng qua Viên hộ pháp, trực tiếp truyền âm cho Tôn Huyền Cơ:

“Cứ việc hứa hẹn với các sư đệ, đánh động bọn họ, làm bọn họ ủng hộ mình.”

Ví dụ như chữa bệnh miễn phí, giảm xuống tiêu chuẩn thu thuế, giáo dục trẻ con Ti Thiên Giám gánh vác... Hắn tự tiêu khiển tự vui ở trong lòng bổ sung.

Tôn Huyền Cơ gật gật đầu, mang theo Viên hộ pháp cất bước ra, người sau đầu tiên là chăm chú nhìn Tôn sư huynh một lát, gật gật đầu, tiếp theo nhìn quét mọi người, lớn tiếng nói:

“Bản nhân đồng ý, chỉ cần mọi người ủng hộ ta trở thành Giám chính, ta sẽ dẫn bọn họ đi hướng huy hoàng, tuyệt không bôi nhọ uy danh thuật sĩ, bôi nhọ uy danh của Giám chính lão sư.”

Dứt lời, Viên hộ pháp lui trở về.

Hết rồi?! Trong lòng Hứa Thất An chợt lạnh.

Đám áo trắng im lặng không nói, trường hợp có chút lạnh.

Hứa Thất An hít sâu một hơi, dựa theo trình tự bối phận, nói:

“Kế tiếp, mời Dương sư huynh lên tiếng.”

Một thuật sĩ phía sau Dương Thiên Huyễn cất bước ra, hướng Hứa Thất An và Hoài Khánh chắp tay, thản nhiên nói:

“Tại hạ cho rằng, vị trí Giám chính, trừ do hạng người đức cao vọng trọng đảm nhiệm, còn phải có khí khái cùng khí độ của Giám chính lão sư. Đầu tiên...”

Nói tới đây, hắn xoay người, dùng cái ót hướng về mọi người, thản nhiên nói:

“Phải học được đưa lưng về phía chúng sinh!

“Tôn sư huynh tuy là cường giả Siêu Phàm, nhưng mặc kệ dung mạo, chiều cao, khí chất đều rất bình thường. Bản nhân cảm thấy, không phù hợp hình tượng Giám chính.”

Ý tứ chính là nói Tôn sư huynh bề ngoài xấu, các ngươi là chọn Giám chính hay là thi hoa hậu... Hứa Thất An nhìn quét các thuật sĩ, phát hiện bọn họ vẻ mặt tán đồng, ngay cả những thuật sĩ phía sau Tôn Huyền Cơ cũng vẻ mặt xấu hổ.

Giống như đang nói: Tôn sư huynh bề ngoài bình thường như thế, lại tự tin như vậy, chúng ta những kẻ vây quanh này cảm giác rất có lỗi!

Hứa Thất An lại nhìn về phía Tôn Huyền Cơ mặt không chút biểu cảm, thầm nhủ, lúc này cần Viên hộ pháp đến thể hiện thao tác một đợt.

Đáng tiếc Viên hộ pháp có vết xe đổ, cố nén không nhìn Tôn Huyền Cơ, như vậy hắn sẽ không mất khống chế đi đọc tâm.

Người áo trắng đó tiếp tục nói: “Trái lại Dương sư huynh của chúng ta, rất có chân truyền của Giám chính lão sư, phần khí độ này, phần hình tượng này, quả thật nhân tuyển không ai bằng được cho vị trí Giám chính.”

Dương Thiên Huyễn đứng khoanh tay, nguy nga bất động.

“Các vị sư huynh đệ, cần phải chọn Dương sư huynh.”

Nói xong, thuật sĩ áo trắng tự cảm thấy biểu hiện tốt, lui trở về.

Ngươi đừng chỉ để ý làm màu chứ, ngân phiếu khống của ngươi đâu? Hứa Thất An đầy đầu óc đều là lời nhảm.

Tiếp theo, Tống Khanh bước ra khỏi hàng, vị đại sư quản lý thời gian, kẻ chi phối vành mắt đen này chậm rãi nhìn quét các thuật sĩ, cao giọng nói:

“Tống mỗ hứa hẹn, các vị sư huynh đệ, chỉ cần chọn ta làm Giám chính, Tống mỗ liền để các vị có bạc đếm không xuể dùng không hết đi làm thực nghiệm luyện kim. Mọi người không bao giờ cần phát sầu vì bạc nữa, toàn bộ thu nhập của Ti Thiên Giám, đều sẽ cung ứng cho thực nghiệm luyện kim.”

Tống Khanh nói xong, tràn đầy lòng tin nhìn thoáng qua các thuật sĩ áo trắng.

Điều kiện hậu hĩnh như thế, thù lao mê người như thế, ai có thể ngăn trở dụ hoặc như vậy?

Chỉ cần là thuật sĩ, nên biết chọn ai làm Giám chính.

Bốp bốp bốp... Các luyện kim thuật sư kích động vỗ tay, chỉ cảm thấy Tống sư huynh chính là điện, chính là quang, là thần thoại duy nhất.

Tống sư huynh đắc ý hài lòng trở lại chỗ ngồi.

Hứa Thất An lại nhìn về phía Chung Ly.

Chung Ly tóc tai bù xù, con mắt sáng ở giữa sợi tóc hỗn độn vụng trộm nhìn Hứa Thất An, nhỏ giọng nói:

“Ta bỏ quyền...”

Bỏ quyền cũng tốt, ngươi nếu làm Giám chính, Ti Thiên Giám có thể ngày hôm sau xoá tên ở Đại Phụng, nguyên nhân là vẫn thạch va chạm, thuật sĩ Ti Thiên Giám không người nào còn sống... Hứa Thất An lắc đầu.

Tiếp theo, hắn nhìn về phía Ninh Thải Vi, cùng với đám vị thành niên vây quanh nàng.

Đám trẻ con hiển nhiên chưa từng trải qua loại trận địa này, có chút nao núng sợ hãi.

“Thải Vi sư muội, ngươi có cái gì muốn nói với mọi người?” Hứa Thất An hỏi.

Ninh Thải Vi đảo đôi mắt hạnh, chống hông, lớn tiếng nói:

“Mọi người chọn ta làm Giám chính, ta mang bạc trong kho bạc Ti Thiên Giám lấy ra, mỗi ngày mời mọi người ăn đại tiệc, ăn hết món ngon Trung Nguyên.”

Tống Khanh và Dương Thiên Huyễn bật cười một tiếng.

Tôn Huyền Cơ cùng Chung Ly khẽ lắc đầu.

Các thuật sĩ cười vang.

Đám lính trẻ con phía sau Ninh Thải Vi sắc mặt đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.

“Được rồi, bây giờ bắt đầu đề cử, mỗi người mang Giám chính trong cảm nhận của mình viết trên giấy, do ta cùng bệ hạ tới thống kê!”

Hứa Thất An chỉ muốn nhanh chóng kết thúc việc vớ vẩn này.

...

Trong biển sâu, quái vật khổng lồ lẳng lặng “trượt đi”, nó như là một thi thể không có sinh mệnh, không cần quạt nước, dòng nước tự động đẩy nó tiến lên.

“Vu Thần?”

Giám chính cười nói:

“Căn cứ lịch sử đến xem, Hắn là người mới quật khởi sau khi Đạo Tôn biến mất, ngươi hỏi cái này làm cái gì.”

Hoang lẳng lặng trôi, thanh âm trực tiếp truyền vào sừng dài, nói:

“Hắn khiến ta nghĩ tới một người, một tiểu gia hỏa rất thú vị, năm đó ‘Quái*’ nuôi một nô lệ Nhân tộc, ‘Quái’ diệt tộc nhân hắn, giết phụ thân, lăng nhục mẫu thân cùng tỷ muội hắn, lại chỉ không giết hắn, hàng ngày tra tấn hắn, làm nhục hắn tìm niềm vui.

(*): quẻ bói, quẻ tính

“ ‘Quái’ tên này, cho dù ở trong thần ma, cũng thuộc loại kỳ dị. Hắn làm ra chuyện gì ta cũng không kỳ quái, đại khái là năm tháng dài lâu, thật sự quá mức nhàm chán.

“Nhưng về sau ta mới biết được, ‘Quái’ mang quẻ thuật truyền thừa cho tên kia. Ừm, Thủ Môn Nhân tồn tại chính là ‘Quái’ bói toán ra.”

Giám chính nói:

“Ngươi hoài nghi Vu Thần chính là nô lệ Nhân tộc kia?”

Hoang giọng điệu không sao cả nói:

“Bằng không quẻ thuật hệ thống vu sư không có khả năng cường đại như thế, nhưng Vu Thần cũng có khả năng là hậu nhân nô lệ Nhân tộc kia. Ai biết được, lúc trước hắn chỉ là một tiểu nhân vật, ta sẽ không chú ý một con kiến.”

Giám chính trêu ghẹo nói:

“Nhưng sau vô tận năm tháng, con kiến đó trưởng thành làm kình địch lớn nhất của ngươi. Như vậy xem ra, Vu Thần trên thực tế so với Đạo Tôn càng xa xưa hơn, chẳng qua không có thiên phú dị bẩm như Đạo Tô.”

Siêu Phàm tuổi thọ dài lâu, Vu Thần là cường giả Siêu Phàm thời kì Đạo Tôn cũng không đáng kỳ quái.

Im lặng hồi lâu, một người một thần ma không nói nữa.

Giám chính đột nhiên hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Làm sao vậy.” Hoang hỏi.

“Ta vừa rồi chỉ là đang nghĩ, nếu thế nào cũng phải từ trong mấy đứa đệ tử tìm ra một đứa tương đối đáng tin để ngồi vị trí Giám chính, thế mà là con bé...” Giám chính giọng điệu phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.