Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1972: Vạn Yêu quốc chủ hiển thần uy (2)



Nộ Lãng đảo chủ trầm giọng nói:

“Đây là thần ma đảo từ trong Quy Khư nổi lên, nó mang Quy Khư chặn lại, nước biển không thể tràn vào Quy Khư nữa.”

Cái này đã không thể xưng là đảo nữa nhỉ... Trong lòng Hứa Thất An lảm nhảm một câu, ánh mắt hắn tự nhiên mà vậy nhìn về phía thần ma đảo.

Khối đại lục này bao phủ ở trong một tầng sương mù mỏng manh, ở sâu trong sương mù tựa như thời gian này, một người khổng lồ sáu tay chiều cao trăm trượng đi ra.

Trên làn da màu xanh đen của người khổng lồ trải rộng hoa văn quỷ dị, cơ bắp bành trướng, đường nét lại vô cùng mượt mà, cho người ta một loại cảm thụ trực quan chiến lực vô song.

Khuôn mặt Hắn vô cùng dữ tợn, khóe miệng mọc ra hai cái răng nanh hơi gấp khúc, hai mắt đỏ đậm lồi ra ngoài.

Sau khi bước chậm ở bờ biển một lát, Hắn xoay người quay về chỗ sâu trong đại lục, biến mất ở trong tầm nhìn của Hứa Thất An.

Trong cả quá trình, Hắn vô cùng im lặng, đối với tình huống ngoài đảo cũng không thèm để ý, giống như chưa thấy.

Thật là có thần ma, nhưng thoạt nhìn tình trạng không đúng... Tạm thời không phân rõ thần ma là hư ảo hay chân thật, chỉ có sau khi lên đảo mới có thể thăm dò đến tột cùng... Hứa Thất An vừa cảm khái, vừa thu hồi ánh mắt, ngược lại bắt đầu đánh giá hai bên giằng co ở ngoài thần ma đảo.

Một quái vật hình ngựa dài gần mười trượng, cao ba trượng, lẳng lặng đứng ở mặt nước.

Nó toàn thân đen sì, ngoại hình không quá khác với ngựa, nhưng đỉnh đầu mọc một cái sừng duy nhất, sau mông là một cái đuôi rắn thật dài, chỗ cổ thon dài không có lông bờm, thay thế vào đó là mang giống như cá.

Mắt của nó là con ngươi dựng thẳng màu hoàng kim, băng lạnh sắc bén như loài rắn, đang nhìn chằm chằm một đám cường giả Siêu Phàm đối diện.

Huyền Mã!

Ở bên trái Huyền Mã, Hứa Thất An mơ hồ thấy cái lưng thật lớn nổi lên mặt biển, như gò đất dâng lên, lại mọc đầy vảy màu đen.

Long Kình!

Nước biển chung quanh Huyền Mã và Long Kình hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, không biết là bị máu tươi sinh vật nào nhuộm đỏ.

Nghĩ hẳn đó là hậu duệ thần ma cảnh giới Siêu Phàm trong miệng thần quy đại trưởng lão, bị Hoang giết chết, hoặc bị ba tên tùy tùng liên thủ tiêu diệt.

Đối diện hai sinh vật Siêu Phàm, rải rác tổng cộng hơn trăm vị hậu duệ thần ma, thực lực có cao có thấp, Hứa Thất An nheo mắt nhìn quét, phát hiện hậu duệ thần ma cảnh giới Siêu Phàm cũng chỉ sáu vị.

Đương nhiên, dưới đáy nước có bao nhiêu, hắn không thể cảm ứng được.

“Huyền Mã, ngươi thế mà lại nguyện trung thành với cuồng đồ kia, cam nguyện làm nanh vuốt của Nó! Quên tổ tông mình là chết như thế nào sao?”

Một vị hậu duệ thần ma cảnh giới Siêu Phàm, cách khoảng cách rất xa quát to.

Có thể trở thành Siêu Phàm cảnh hậu duệ thần ma, huyết mạch bình thường đều rất thuần khiết, đẩy tiếp hướng lên trên một hai thế hệ, cơ bản đều là nhị phẩm, số rất ít thậm chí là nhất phẩm.

Đổi mà nói, hải ngoại hiện nay hậu duệ thần ma cảnh giới Siêu Phàm, cơ bản đều có thù giết cha giết ông với Hoang.

Huyền Mã toàn thân đen sì phát ra tiếng phì phì trong mũi, ngẩng lên cái cổ thon dài, ngạo nghễ nhìn một đám hậu duệ thần ma, giọng điệu kiêu căng:

“Khai thiên tích địa tới nay, cường giả vi tôn chính là pháp tắc không thay đổi, các ngươi nếu có thể đánh bại ta, cũng có thể khiến ta nhận chủ. Nếu không thể, thì mau chóng thối lui. Chủ nhân không giết các ngươi, là vì các ngươi còn chưa đáng để quan tâm.

“Nhưng nếu tiếp tục lượn lờ ở ngoài Quy Khư, đợi sau khi chủ nhân trở về, ta liền cầu chủ nhân mang các ngươi tàn sát hết, tinh huyết do ba chúng ta chia cắt.”

Trong lời nói của nó không có một chút xấu hổ nào, ngược lại dương dương đắc ý, ngạo nghễ nhìn một đám hậu duệ thần ma, như hai bên đã không ở cùng một cấp bậc.

Huyền Mã vừa nói, vừa phát ra tiếng phì phì trong mũi, cười dữ tợn nói:

“Hương vị Thừa Hoàng thật không tệ.”

Thừa Hoàng là hậu duệ thần ma cảnh giới Siêu Phàm không lâu trước đó bị bọn họ cắn nuốt.

Nghe vậy, các hậu duệ thần ma nơi xa sắc mặt hơi thay đổi, đều lui về phía sau một khoảng cách.

Long Kình trồi đầu lên mặt nước, hai mắt màu đỏ tươi, ồm ồm nói:

“Một đám cá tôm thối nát, hết thảy cút đi, bằng không một tên cũng đừng nghĩ sống sót.”

Một hậu duệ thần ma thân hổ đầu chim, lưng mọc cánh chim trầm giọng nói:

“Chúng ta chỉ là muốn yên lặng quan sát tiếp, xem xem thần ma đảo là tình huống gì, cũng không phải muốn lên bờ. Long Kình, Huyền Mã, mọi người quen biết một hồi, cần gì làm tuyệt như vậy.”

“Quen biết một hồi, ngươi cũng xứng?”

Huyền Mã cười nhạo nói:

“Đừng nói trước kia ta chướng mắt các ngươi, hôm nay theo chủ nhân, chỉ các ngươi đám tôm cá thối nát này, cũng xứng đu bám giao tình với ta. Các ngươi căn bản không biết chủ nhân lai lịch thế nào.

“Đừng nói hải ngoại, ngay cả Cửu Châu đại lục, cũng không mấy ai là đối thủ của Ngài.”

Thần ma thân hổ đầu chim kia nói thầm:

“Còn không phải bị Đạo Tôn đuổi khỏi Cửu Châu, có bản lãnh trở về Cửu Châu đi.”

Hậu duệ thần ma có thể tới nơi này đều “gia học sâu xa”, từng từ chỗ tổ tông nghe nói nguyên nhân hậu duệ thần ma di chuyển hải ngoại quy mô lớn.

“Lớn mật!”

Huyền Mã giận dữ mắng một tiếng, trong lỗ mũi phun ra hai luồng cương phong, trong chớp mắt lướt qua hơn trăm trượng, mang hậu duệ thần ma thân hổ đầu chim kia đánh chia năm xẻ bảy, máu nhuộm đỏ mặt biển, xác chìm nổi.

Huyền Mã đứng ngạo nghễ trên mặt biển, từ từ vung vẩy đuôi rắn, “Các ngươi đơn giản là muốn tới gần thần ma đảo, thử linh uẩn có lẽ xứng đôi với lực lượng huyết mạch. Nhưng ta khuyên các ngươi đừng si tâm vọng tưởng, trước khi chủ nhân nói các ngươi có thể tới gần, ai cũng đừng nghĩ tiếp cận thần ma đảo.”

Trừ mấy hậu duệ thần ma cảnh giới Siêu Phàm, hậu duệ thần ma khác đồng loạt lui về phía sau, vừa chấn động vừa giận dữ, Huyền Mã thế mà không nể mặt như thế.

“Lũ tôm nát vô sỉ không biết xấu hổ này, ỷ vào vị kia chống lưng, kiêu ngạo như thế.”

“Đáng giận, mấy vị đại nhân kia sao không ra tay?”

“Nào dám ra tay chứ, không đề cập tới đánh lại Long Kình Huyền Mã cùng Liệt Diễm Điểu hay không, bọn họ dám ra tay, quay đầu vị kia từ trong đảo đi ra, trực tiếp nhuộm máu hải ngoại, ngươi ta đều phải gặp họa.”

“Mấy vị này không đi, cũng không dám tiếp cận, chỉ sợ là đang đợi vị tồn tại kia đi ra, tuyên thệ nguyện trung thành nhỉ.”

“Đây là biện pháp duy nhất.”

Huyền Mã cất bốn vó tao nhã, rất hài lòng thái độ của đám hậu duệ thần ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.