Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 2002: Rút củi dưới đáy nồi (1b)



Cửu vĩ hồ châm chước nói:

“Cho nên, mặc kệ là Vu Thần hay Phật Đà, đều muốn truyền giáo Trung Nguyên, ngưng tụ tín ngưỡng. Chỉ cần để sinh linh Cửu Châu đều tín ngưỡng phật môn hoặc Vu Thần giáo, bọn nó có thể thay thế thiên đạo?”

Giám chính thở dài nói:

“Trên lý luận có thể, nhưng trong hiện thực không thể thực hiện được. Sự thật sẽ chỉ so với ngươi nghĩ càng thêm tàn khốc.

“Đại Phụng hùng cứ Trung Nguyên, ngưng tụ khí vận khổng lồ, nhưng điều này không đại biểu khí vận Trung Nguyên nhân tộc thuộc về Đại Phụng hết. Nhỏ đến bang phái giang hồ, lớn đến Võ Lâm minh quái vật lớn như vậy, chỉ cần hình thành quy mô nhất định, đều là một bộ phận của khí vận Nhân tộc.

“Mặt khác, giang hồ, triều đình người tài xuất hiện lớp lớp, bản thân bọn họ liền tượng trưng cho khí vận nhất định.

“Đại Phụng chỉ là ngưng tụ nhiều khí vận Nhân tộc nhất mà thôi.

“Đạo lý tương tự, cho dù sinh linh Cửu Châu thờ phụng Phật Đà, Vu Thần, bọn họ cũng không có khả năng chiếm hết khí vận Cửu Châu, nói gì thay thế thiên đạo?”

Cửu vĩ hồ mơ hồ nắm bắt được cái gì, nhưng lại không quá dám xác nhận, thử nói:

“Vậy nên như thế nào?”

Giám chính nhìn về phía Hứa Thất An, nói:

“Ngươi ở trong lăng mộ từng đạt được một khối ngọc tỷ, bên trong tồn trữ khí vận.”

Hứa Thất An gật đầu.

Giám chính nói:

“Nhưng vương triều đó sớm đã hủy diệt ở trong lịch sử.”

“Cái này có thể nói lên điều gì?” Cửu vĩ hồ không hiểu.

Hứa Thất An châm chước nói:

“Khí vận do dân chúng, hoặc là nói sinh linh ngưng tụ thành, nhưng nó sẽ không theo sinh linh hủy diệt mà biến mất, chỉ cần lấy thủ đoạn đặc thù bảo tồn lại, liền có thể coi là một luồng lực lượng...”

Nói tới đây, sắc mặt lão đột nhiên thay đổi.

Cửu vĩ hồ mở to mắt.

...

Tây Vực.

Đỉnh núi A Lan Đà ngưng tụ chín đại pháp tướng, tựa như từ thần linh trên chín tầng trời giáng xuống nhân gian, nghênh đón tín đồ cúng bái.

Nhưng ở mặt che bóng không ai có thể thấy được, mở ra một đôi mắt thật lớn không có lông mi, không có tình cảm.

Trong hai hốc mắt thật lớn kia, tròng mắt đảo ‘vù vù’, hai tròng mắt cùng nhau liếc hướng tới phía bên phải, tựa như đánh giá các tín đồ phía sau.

Lúc này, chỗ sườn núi A Lan Đà, tầng ngoài nham thạch vỡ ra, lộ ra chất thịt màu đỏ sậm, cùng với hai hàm răng trắng to lớn lành lạnh.

Mỗi một cái răng đều có hình thể lớn như người trưởng thành.

Hai bên miệng chậm rãi cong lên, như là đang nhếch miệng.

Rất nhanh, nó lại khép trở về, bị tầng nham thạch ngoài bao trùm, một lần nữa biến thành thân núi.

Phạm âm còn đang tiếp tục, chưa có ai chú ý tới thánh sơn sống lại.

Trên đồng bằng chân núi, một tiểu cô nương tuổi không lớn, mặc trang phục quý tộc, bị cơn buồn tiểu mãnh liệt “nghẹn tỉnh”, từ trong trạng thái thành kính cầu nguyện giãy thoát.

Cô cảm giác mình tựa như ngủ một giấc, đần độn, không biết thân ở nơi nào.

“Mẹ, con muốn...”

Tiếng của cô im bặt dừng lại, cha mẹ, tộc huynh cùng với các người hầu ngồi xếp bằng ở bên người đều không thấy nữa, bên cạnh cô trống rỗng, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.

Tiểu cô nương hoảng sợ đứng lên, nhìn quanh bốn phía, hô to tên cha mẹ cùng huynh trưởng.

Thanh âm quanh quẩn ở trong trời đất tối tăm, không có ai đáp lại cô, các tín đồ nơi xa vẫn duy trì tư thế hai tay chắp lại ngồi xếp bằng, đắm chìm ở trong thế giới của mình, trên mặt bọn họ mang theo nụ cười hạnh phúc.

Không biết vì sao, lông tơ cô lại dựng thẳng.

Cô sợ hãi chảy nước mắt, ôm đầu gối ngồi ở trên mặt đất, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, đến cử động nhỏ cũng không dám.

Cô phát hiện phía dưới bùn đất mỏng manh củng nổi lên hai thứ, cô ngẩn người, thật cẩn thận vươn tay, ý đồ đi gạt ra bùn đất.

Ở trước khi ngón tay cô chạm đến hai vật nhô lên đó, bùn đất bỗng nhiên tách ra, là một đôi mắt trải rộng tơ máu không có lông mi.

Con mắt yên lặng nhìn chằm chằm cô một lát, ‘vù vù’ chuyển động tròng mắt.

Khuôn mặt tiểu cô nương mắt thường có thể thấy được vặn vẹo, da mặt run rẩy lên. Cô chậm rãi há hốc mồm, muốn bộc phát ra tiếng thét chói tai đê-xi-ben cao, nhưng đột nhiên, mặt đất dưới chân cô nứt ra, mang cô nuốt vào.

Quảng Hiền Bồ Tát mở mắt, từ trên cao quan sát, tín đồ trn đồng bằng đang nhanh chóng giảm bớt.

Các tín đồ tín ngưỡng vào phật môn, đại biểu cho khí vận phật môn này, rốt cuộc hòa hợp một thể với Phật Đà bọn họ thờ phụng.

“Hòa thân đại đạo, mới được vĩnh sinh.”

Quảng Hiền Bồ Tát vẻ mặt từ bi, hai tay chắp lại: “Nguyện chúng sinh chứng quả vị, Cửu Châu khắp nơi đều là phật quốc.”

Bên cạnh, Lưu Ly Bồ Tát cúi đầu, chăm chú nhìn mặt đất dưới chân, ánh mắt xuyên thấu đất đá, trông thấy trong thân núi, thấy những tín đồ ngồi xếp bằng, bọn họ dung nhập trong cơ thể Phật Đà, như tới cực lạc.

Lưu Ly thu hồi ánh mắt, nhìn phía đồng bằng bên dưới, ý chí của Phật Đà đang không ngừng kéo dài, đồng bằng biến thành Ngài, con sông biến thành Ngài...

...

“Ăn hết toàn bộ khí vận Cửu Châu, đến lúc đó cho dù sinh linh Cửu Châu tuyệt tích cũng không sao cả. Bởi vì khí vận sẽ không tan đi, tựa như khí vận tồn trữ trong ngọc tỷ.”

Hứa Thất An nhìn chằm chằm Giám chính, ý đồ từ chỗ lão nhận được đáp án khác, chờ mong lão phủ định phán đoán của mình.

Thất vọng là, Giám chính chậm rãi gật đầu:

“Đây là đại kiếp!

“Chỉ là tranh đoạt tín ngưỡng, truyền giáo Cửu Châu, tính là đại kiếp cái gì?

“Đương nhiên, tín đồ càng nhiều, chiếm cứ lãnh thổ càng rộng lớn, tăng phúc đối với siêu phẩm càng lớn. Ban đầu lập nước, nếu để Vu Thần giáo thực hiện được, thì không có chuyện của Phật Đà cùng Cổ Thần nữa.

“Mà ba trăm năm trước, nếu Nho gia không diệt phật, bây giờ Phật Đà chỉ sợ đã thân hóa thiên địa, thay thế thiên đạo.”

Trong lòng Hứa Thất An giống như bao phủ một bóng ma.

Thay thế thiên đạo đã là chuyện không thể dễ dàng tha thứ, ai ngờ tình thế so với hắn tưởng tượng còn tàn khốc, không ổn hơn.

Cửu vĩ hồ thấp giọng nói:

“Nhiều nhất cuối năm, Cổ Thần cùng Vu Thần có thể giãy thoát phong ấn...”

Cảm giác lo âu cùng cảm giác nguy cơ nháy mắt tăng vọt.

Hứa Thất An mở miệng, vừa muốn nói gì, chợt thấy bóng người Giám chính đang chậm rãi tiêu tán.

Giám chính nhìn hắn, lộ ra một ý cười:

“Biết Nho Thánh khắc đao vì sao thân cận ngươi, lựa chọn ngươi không?”

Lão chưa thể nói cho hết lời, bóng người như ảo ảnh trong mơ, tiêu tán không còn nữa.

...

Ngoài A Lan Đà ba mươi dặm, thành Bình Khang.

Làm thành bang gần thánh sơn A Lan Đà, nơi đây phồn hoa như gấm vóc, dân cư đông đúc.

Trong thành lấy kinh doanh quán rượu khách sạn làm nguồn kinh tế, là điểm dừng chân tín đồ hướng tới A Lan Đà hành hương nhất định chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.