Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 202: Một đêm chợt giàu (2)



Ừm, còn là hoa hậu giảng đường mang dòng máu con lai, các bộ phận trên mặt Hứa Linh Nguyệt sắc nét hơn các cô gái khác, cũng có cảm giác đặc biệt hơn.

"Ta sẽ ăn hộ phần của đại ca." Hứa Linh m và tỷ tỷ hoàn toàn là hai thái cực khác nhau, đại ca không có mặt, thì sẽ không tranh giành thức ăn với nàng.

Bàn tay nhỏ bé nắm bắt cái đũa, lướt đi như bay, thiên phú kinh người.

"Qua vài ngày sẽ phát lương tháng đúng không?" Thẩm thẩm nhìn Nhị thúc.

Hứa Nhị thúc cúi đầu ăn cơm, "ừm" một tiếng.

Hắn thật ra đã dùng hết tiền tháng này, tới gần cuối năm, đồng nghiệp xã giao, tặng lễ, đều cần dùng bạc.

..... Dù sao Trữ Yến cũng chưa có vợ, trước tiên mượn bổng lộc của hắn dùng đã. Hứa Nhị thúc nghĩ thầm.

"Cuối năm còn phải làm quần áo cho Linh Nguyệt Linh m, Đại lang Nhị lang, bạc lại không đủ." Thẩm thẩm than thở.

Tháng trước trước khi đi thư viện Vân Lộc, trong nhà còn có mấy chục lượng bạc, kết quả là sau một hồi, không còn....

Thẩm thẩm muốn hỏi thẳng mặt Nhị thúc, xem hắn có phải đi ra ngoài lêu lổng không.

Là Hứa Đại lang cùng Hứa Nhị lang lấy nhân cách đảm bảo, bạc đều dùng để chạy quan hệ làm chính sự, không phải để chơi bời lêu lổng.

Thẩm thẩm tin tưởng.

Tuy Hứa Đại lang là tội phạm hiềm nghi, nhưng tính cách quật cường, sẽ không nói dối. Hứa Nhị lang là người đọc sách, từ nhỏ đến lớn có nề nếp, là một đứa nhỏ có hiểu biết.

"Chỉ là mấy lượng lượng bạc mà thôi." Hứa Nhị thúc chẳng hề để ý.

Thẩm thẩm liếc hắn một cái: "Ta muốn mua một xấp vân cẩm."

Hứa Nhị thúc kinh ngạc ngẩng đầu, hắn không cho rằng với kinh tế hiện tại trong nhà có thể sử dụng tới vân cẩm.

Thẩm thẩm liền tính toán cho hắn, nói Nhị lang sẽ thi vào mùa xuân sau, nếu có thành tích cao, thân phận liền khác biệt, không thể mặc áo choàng trước kia, dù quý hơn nữa, cũng phải có một cái để chống đỡ thể diện.

Linh Nguyệt đã đến tuổi lập gia đình, quần áo nên may lại.

Hứa Nhị thúc không yên lòng lắng nghe, miệng ừ ừ cho có lệ.

Bốp!

Thẩm thẩm chụp chiếc đũa xuốn mặt bàn, mọi người cùng nhau nhìn lại.

Thẩm thẩm lại mặt không chút thay đổi nhặt lên chiếc đũa, "Ăn cơm."

Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ nói: "Trong vụ án bạc thuế, chúng ta đã vét sạch của cải, gạo của một tháng ban đầu vẫn là ta hỏi mượn đồng nghiệp, chờ sang năm đi, sang năm nhất định mua."

Thẩm thẩm cúi đầu, không cho hắn nhìn thấy hốc mắt đang ửng đỏ của mình.

"Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút... Đừng đụng vào tường, làm bẩn tường lão phu sẽ xử đẹp các ngươi."

Thanh âm quát lớn của người gác cổng lão Trương truyền đến.

Hứa Nhị thúc tâm tình không tốt, cau mày nhìn lại, bọn hạ nhân trong phủ đang cầm từng xấp tơ lụa, dưới sự chỉ huy của người gác cổng lão Trương chỉ, cẩn thận tiến vào.

Thẩm thẩm mở to mắt, khó có thể tin nhìn từng xấp lụa bóng loáng tiến vào.

"Thật đẹp..." Hứa Linh Nguyệt kinh hô.

Lục Nga cũng mở to hai mắt, nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Chỉ có Hứa Linh m một lòng chỉ yêu quý đồ ăn nhất, khuôn mặt nhỏ cúi vào trong bát, không ngừng nhai nuốt.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Hứa Nhị thúc mờ mịt hỏi.

Người gác cổng lão Trương mở ra một miếng vải thô, đặt ở trên đất, chỉ huy hạ nhân bỏ xuống tơ lụa, hồi đáp: "Đại lang mang về, nói là bệ hạ ban thưởng cho hắn."

Bệ hạ ban thưởng? Phản ứng đầu tiên của Hứa Nhị thúc là phá được án Tang Bạc rồi sao?

Thân là Ngự Đao vệ bách hộ, ngày thường thủ vệ ngoại thành, nội thành thì hắn không rõ ràng lắm, dù án Tang Bạc làm dư luận xôn xao trong thành, nhưng người thân phận không đủ thì không thể tiếp xúc tin tức tương ứng.

Nghĩ đến mình bị mắc kẹt ở Luyện Khí Cảnh gần hai mươi năm, Nhị thúc thầm thấy ảm đạm. Nhưng rất nhanh, cảm giác buồn bã đã bị vui sướng đè xuống: "Trữ Yến ở đâu?"

"Ở ngoài cửa.... Bệ hạ tổng cộng ban cho năm trăm xấp tơ lụa." Người gác cổng lão Trương vui vẻ nói.

"Lạch cạch!"

Chiếc đũa trong tay thẩm thẩm rơi xuống trên bàn.

Năm trăm xấp.... Trái tim thẩm thẩm đập bình bịch bình bịch, hàng dệt tơ này chủng loại phong phú, có gấm vóc Lăng La quyên, đường nét tinh tế, hoa văn tinh mỹ, thẩm thẩm nhiều lần tới cửa hàng tơ lụa, ánh mắt sắc bén, bất cứ loại vải nào ở đây cũng quý giá hơn nhiều so với những loại giá cao bày bán trong các cửa hàng xung quanh phố.

Chất liệu đã tốt như vậy, thế mà có tới năm trăm xấp.... Thẩm thẩm cảm giác mình bị hạnh phúc đột nhiên đập trúng, như muốn hôn mê mất.

Hứa Linh Nguyệt không thể tốt hơn mẫu thân bao nhiêu, từ cổ đến nay, nữ nhân đều luôn chú ý những thứ đẹp đẽ, quần áo là một ví dụ điển hình.

Thừa dịp cha mẹ cùng tỷ tỷ không chú ý, Hứa Linh m điên cuồng ăn uống, nàng vẫn là một đứa nhỏ.

"Ta đi hỗ trợ!" Hứa Nhị thúc không ngồi yên được, đứng bật dậy chạy nhanh ra ngoài.

Bên cạnh xe ngựa, Hứa Thất An đang đứng nói chuyện với Tống Đình Phong, bọn họ thương lượng đợi giải quyết án Tang Bạc xong sẽ đi Giáo Phường Ti chơi.

"Nói tới cái này, Giáo Phường Ti có hai mươi tư hoa khôi, ta mới chỉ ngủ với Phù Hương. Ngày khác thật muốn ghé thăm từng người một." Hứa Thất An dùng giọng điệu chờ mong nói.

"Ngươi...." Tống Đình Phong lộ ra ánh mắt cổ quái: "Ngươi không phải rất thân mật với Phù Hương sao? Đáng ra ngươi phải chuộc thân cho nàng."

"Ngươi..." Hứa Thất An cũng lộ ra ánh mắt cổ quái nhìn hắn, không nghĩ ra vì sao cổ nhân vẫn luôn thích dùng xe công cho việc tư.

Ừm, địa vị của thiếp chỉ cao hơn nô tỳ một ít, có khả năng theo bọn họ thấy, chuộc thân cho gái thanh lâu tương đương với nam nhân mua một người bạn gái không nói nhiều cũng sẽ không ăn cơm, ăn không khí trữ hàng.

Hơn nữa hoa khôi còn không thể bay hơi.

Thê và thiếp là hai khái niệm khác nhau, không thể so sánh.... Nhưng theo ý mình, chuộc thân cho gái thanh lâu, là giống như mình đi gặp một đối tượng của cải phong phú ăn mặc diễm lệ, nói mình đang ở ngoài bán quần áo vậy.... Vẫn là thế giới quan khác nhau, nên suy nghĩ cũng khác nhau.

Hứa Thất An lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này.

"Nhị thúc, chỗ này." Hứa Thất An thấy Hứa Nhị thúc đi ra bèn nhanh chóng hô một tiếng.

Chờ Nhị thúc đi tới, Hứa Thất An kéo rương nhỏ sáu mươi cân cho hắn: "Phần của ngươi."

Hứa Nhị thúc đưa tay tiếp nhận, cảm giác rất nặng, mở ra liền thấy.... Là cái gì chói mù mắt chó của ta vậy?

Thẩm thẩm dùng ánh mắt si mê nhìn đống tơ lụa quý giá trước mặt, sờ trái sờ phải một phen, khuôn mặt xinh đẹp không thể khống chế nở nụ cười.

Bàn tay nhỏ bé của Hứa Linh Nguyệt đặt trên một tấm tơ lụa, cảm thụ xúc giác mềm mại, trái tim không nhịn được nảy lên.

Bốp!

Lập tức bàn tay thẩm thẩm đánh lên tay cô, không vui nói: "Đừng làm bẩn nó."

Hứa Linh Nguyệt buồn bã: "Mẹ vui vẻ làm gì? Mấy thứ này là bệ hạ ban cho đại ca, không phải cho mẹ."

Một kích trí mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.