"Ta rốt cuộc thấy được hy vọng...." Hứa Bình Chí nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Hi vọng trở thành Luyện Thần Cảnh."
Thẩm thẩm nhếch đôi môi đỏ mọng.
.... Là Trữ Yến sao?
...
Hứa Thất An quay về tiểu viện, linh cảm như có xúc động, đứng ở cửa tạm dừng vài giây, nhẹ nhàng đẩy ra.
Hắn ra vẻ như thường đến bên cạnh bàn, thắp sáng ngọn nến, ngọn lửa mảnh mảnh nở rộ ra vầng sáng nhàn nhạt, đuổi đi hắc ám, tăng lên chút nhiệt độ cho căn phòng.
Trên giường có một lão đạo sĩ tóc hoa râm đang ngồi xếp bằng, tuy có cài tóc, nhưng từng sợi tóc vẫn đang tung ra rối bời hỗn độn.
Khuôn mặt hắn sắc nét, mặt mày hiền hòa.
"Ngươi đã đến rồi." Hứa Thất An mỉm cười chào hỏi.
"Ta đến rồi." Kim Liên đạo trưởng vuốt cằm, mỉm cười đáp lại.
"Ngươi không nên tới." Hứa Thất An trầm giọng nói.
Kim Liên đạo trưởng kinh ngạc hỏi: "Sao lại nói vậy? Chúng ta không phải đã ước định hôm nay sẽ bí mật gặp mặt sao?"
.... Không, ta chỉ là chơi đùa ám hiệu một chút, nếu đọc truyện Cổ Long sẽ hiểu! Hứa Thất An nhún vai, "Ta chỉ đùa đạo trưởng một chút thôi."
"Án Tang Bạctra thế nào rồi?" Kim Liên đạo trưởng không để ý, dù sao người nào cũng có chút tính tình cổ quái, nhất là thành viên Thiên Địa hội, cá tính đều rất mãnh liệt.
Hứa Thất An trầm ngâm một chút, nói: "Án này phi thường phức tạp, liên lụy rất nhiều thế lực, ta tra đến bây giờ, manh mối nhiều nhưng rất hỗn độn. Nói thật bao nhiêu năm ta làm cảnh.... Bộ khoái như vậy, mà chưa từng gặp vấn đề khó giải quyết bậc này."
Chúng ta đều là dựa vào camera theo dõi! Hắn bổ sung trong lòng.
Lập tức, nói ra một lượt những manh mối thu thập được cùng với phỏng đoán của bản thân cho Kim Liên đạo trưởng nghe.
Gia nhập Thiên Địa hội đến nay, hắn cùng Kim Liên đạo trưởng đã đạt thành tín nhiệm bước đầu, thấy đối phương là một người đáng kết giao. Hơn nữa, án Tang Bạc không có liên quan gì tới lợi ích của Kim Liên đạo trưởng.
Ừm, nếu hắn trốn vào kinh thành tị nạn chỉ là nguyên nhân mặt ngoài, thực tế là vì xây dựng vỏ bọc cho án Tang Bạc, diệt khẩu Triệu Huyện lệnh cũng là hắn làm, vậy lần này đúng là chơi lớn rồi!
Hứa Thất An nghĩ trong lòng, hiện tại nhìn ai cũng thấy giống người xấu, nhìn ai cũng là kẻ liên quan vụ án.
"Ngươi hoài nghi Trấn Bắc vương là người thao túng phía sau màn, hắn cùng Yêu tộc phương Bắc, Vu thần giáo Đông Bắc đạt thành hiệp nghị, ý đồ soán ngôi?
"Vì thế mới kích nổ hủy đi án Tang Bạc, thả ra Giám Chính đời đầu." Kim Liên đạo trưởng nhíu mày.
"Đạo trưởng cảm thấy thế nào?" Hứa Thất An hỏi lại.
"Tổng thể nhìn vào thì hợp tình hợp lý, nhưng mà, mặc kệ là Giám Chính đời đầu hay Trấn Bắc vương, ngươi đều không có bằng chứng đủ xác thực để vạch tội.
"Trấn Bắc vương hàng năm phòng thủ biên quan, bần đạo không hiểu biết sâu về hắn, ngươi cũng như vậy. Mạo muội phán định hắn mưu đồ gây rối, có chút không ổn.
"Còn nữa, Trấn Bắc vương là vũ phu tam phẩm, tương lai chưa chắc không có khả năng đánh sâu vào nhị phẩm, hắn có khi còn chưa chắc nguyện ý làm Hoàng đế. Ha ha, đương nhiên, từ xưa quyền lực động lòng người, nếu bần đạo nói hắn sẽ không mưu phản, cũng là không ổn." Kim Liên đạo trưởng phân tích.
"Đánh sâu vào nhị phẩm không có xung đột gì với làm Hoàng đế." Hứa Thất An có cái nhìn của mình: "Đây vốn là giả thiết của ta, còn chưa chứng thực, chờ ta kiếm đủ chứng cớ, Trấn Bắc vương có phải kẻ phía sau màn không, vừa nhìn liền hiểu ngay."
"Chỉ là, đạo trưởng à, ta có chút bất lực." Hứa Thất An thở dài: "Nguyên Cảnh Đế tuy ra lệnh cho ta phụ trách vụ án này, nhưng Trấn Bắc vương là thân vương, tay cầm trọng binh, ta không có khả năng công khai tra xét phủ đệ của hắn.
"Lão Giám Chính Ti Thiên Giám giả bệnh, ta cũng không có khả năng đi vào Tinh lâu chất vấn hắn, thật sự là nửa bước khó đi."
"Nguyên Cảnh Đế?" Kim Liên đạo trưởng híp mắt, dùng một ý tứ hàm súc nhìn Hứa Thất An.
"Rất nhiều năm không nghe thấy tay sai triều đình dám gọi hắn như thế rồi." Trong ánh mắt đạo trưởng lộ ra vẻ ngạc nhiên, tặc lưỡi nói:
"Hình như ta đã xem nhẹ một điểm."
"Xem nhẹ cái gì?" Hứa Thất An theo bản năng hỏi.
"Thí chủ có tâm tư phản nghịch." Lão đạo trưởng đánh giá.
Ta không có, ngươi nói bậy, đừng có nghi oan ta.... Hứa Thất An lộ sắc mặt nghiêm túc: "Ta một lòng trung thành với bệ hạ."
Kim Liên đạo trưởng cũng không vạch trần.
"Vụ án này rất phức tạp, đạo trưởng có thể chỉ điểm ta một chút không?" Hứa Thất An dốc lòng thỉnh giáo.
"Lúc ngươi ở Thiên Địa hội giả làm đệ tử nho gia, có vẻ rất thông minh nha." Kim Liên đạo trưởng trêu ghẹo.
Ta đã biết ngươi đứng ở một bên nhìn chúng ta lục đục với nhau, nội tâm khẳng định cười rất sung sướng.... Hứa đại lang điên cuồng chửi thầm lão đạo mê tiền này.
"Bần đạo phân tích cho ngươi nghe, theo những miêu tả vừa rồi, có mấy chỗ không thích hợp."
"Đạo trưởng cứ nói." Ánh mắt Hứa Thất An nhất thời sáng ngời.
Hắn lựa chọn nói thẳng với lão đạo sĩ là trao đổi, chính là vì nhìn trúng trí tuệ cùng kinh nghiệm phong phú của đối phương.
Tật mê tiền của lão già này quả thật làm người ta khinh thường, nhưng nếu là bạn tốt, bọn họ thường sẽ cho người ta một loại cảm giác an toàn.
Kim Liên đạo trưởng hơi trầm ngâm, nói: "Điểm thứ nhất không thích hợp là Giám Chính khoanh tay đứng nhìn, nếu người bị trấn áp ở Tang Bạc là Giám Chính đời đầu Ti Thiên Giám, người đang lo âu nhất phải là hắn mới đúng. Nhưng hắn luôn im lặng.... Ừm, cũng có khả năng lão già âm hiểm giả dối kia đã sớm không ở Quan Tinh lâu, âm thầm hành động cũng cũng chưa biết chừng."
Hứa Thất An gật đầu không tiếng động.
Giám Chính đời đầu và Giám Chính đương nhiệm nhất định là như nước với lửa, lý do rất đơn giản, sư phụ bị trấn áp, đồ nhi yên tâm thoải mái làm Giám Chính, đứng đầu Ti Thiên Giám, thực rõ ràng là tình thầy trò vỡ tan. Bằng không, với thực lực nhất phẩm của Giám Chính, Nhân tông Đạo Thủ cũng không ngăn cản được.
"Điểm thứ hai không thích hợp là Nguyên Cảnh Đế, ngày hôm sau của vụ án Tang Bạc, hắn hủy bỏ lệnh cấm thành. Ha ha... Ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao, nào có đạo lý thả hổ về rừng."