Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 2088: Hết cùng lại thông (2)



Lưu Ly Bồ Tát nhìn lướt qua đám người A Tô La, một khi bọn họ ra tay, liền lập tức mang Quảng Hiền lui về phía sau, chế tạo cho hắn thời gian thi triển Đại Từ Đại Bi pháp tướng, cùng với Đại Luân Hồi pháp tướng.

Hai pháp tướng này vừa xuất hiện, phe Đại Phụng dưới nhất phẩm, chiến lực sẽ tụt xuống theo kiểu nhảy vực.

Già La Thụ Bồ Tát khép hai bàn tay lại, kẹp lấy phi kiếm thần uy lẫm liệt, xẹt xẹt... Trong thanh âm làm người ta ghê răng, máu thịt bàn tay nhanh chóng tan rã, cơ bắp thân thể hắn run run, điên cuồng tan đi kiếm thế.

Chỉ một kiếm, liền tạo thành thương tổn không nhỏ đối với Bồ Tát chiến lực tổng hợp mạnh nhất Phật môn.

Già La Thụ động thân cất bước, rút ngắn khoảng cách với Lạc Ngọc Hành, muốn cho vị Lục Địa Thần Tiên này nếm thử hậu quả bị áp sát, trả giá thê thảm đau đớn cho hành động không để ý tất cả của nàng.

Mặt đất đột ngột dâng lên, ở trước người Lạc Ngọc Hành dựng thẳng lên một tấm khiên thật dày, ngay sau đó, tấm khiên đất ‘rầm’ vỡ ra, nắm tay Già La Thụ xuyên qua ngực Lạc Ngọc Hành, máu tươi màu vàng nhạt từ phía sau phun trào như suối.

Dị biến đột nhiên sinh ra, trong cái bóng dưới thân Lạc Ngọc Hành chui ra một rồi lại một cái đuôi cáo lông xù.

Không có một chút dấu hiệu, không có bất cứ khí tức dao động gì, đuôi cáo chia làm hai nhóm, quấn về phía Quảng Hiền cùng Lưu Ly Bồ Tát.

Biến cố thình lình xảy ra, đánh ba vị Bồ Tát không kịp trở tay, đám người Lý Diệu Chân kinh ngạc mờ mịt, thế mà còn có trợ thủ?

Sau đó, sau khi thấy rõ đuôi cáo lông xù, ký ức phủ đầy bụi sống lại, trong đầu mọi người tự nhiên mà vậy hiện lên nhân vật, không, yêu vật tương ứng —— Cửu Vĩ Thiên Hồ!

Cửu Vĩ Thiên Hồ đã sớm quay về Cửu Châu, sở dĩ ẩn nhẫn không ra, là ý tứ của Tôn Huyền Cơ.

Lợi dụng truyền tống trận quay về Ti Thiên Giám, nàng gặp được Viên hộ pháp thủ ở ngoài cửa, Viên hộ pháp thay thế sư huynh “câm điếc” mang kế hoạch chuyển cho Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Nội dung kế hoạch phi thường đơn giản, do Tôn Huyền Cơ thay nàng và thủ lĩnh Ám Cổ bộ che chắn thiên cơ, sau đó, hắn truyền âm Lạc Ngọc Hành, bảo thủ lĩnh Ám Cổ bộ mang theo Cửu Vĩ Thiên Hồ ẩn thân ở trong cái bóng Lạc Ngọc Hành.

Lúc này, biết Ảnh Tử và Cửu Vĩ Thiên Hồ tồn tại, chỉ có Tôn Huyền Cơ cùng Lạc Ngọc Hành, không vi phạm hạn chế “che chắn thiên cơ”.

Mà sở dĩ lựa chọn dùng Ảnh Tử đến gánh vác trạm trung chuyển này, là vì chỉ có như vậy mới đủ kín đáo, che chắn thiên cơ tuy có thể che giấu khí tức, nhưng mặc kệ là Nho gia “truyền tống”, hay thuật sĩ truyền tống, đều sẽ kèm theo năng lượng dao động.

Khó có thể giấu được ba vị Bồ Tát.

Nhưng chỉ cần “Ảnh Tử” sớm giấu ở trong cái bóng Lạc Ngọc Hành, lại có thuật che chắn thiên cơ che giấu khí tức, chỉ cần không phải nhằm vào Già La Thụ có dự cảm nguy cơ, cùng với Lưu Ly Bồ Tát nắm giữ Hành Giả pháp tướng, thì có thể đạt tới hiệu quả tập kích bất ngờ.

“Hi hi hi...”

Theo tám cái đuôi xuất hiện, tiếng cười như chuông bạc vang lên, ma âm lả lướt, chấn động tâm thần, trước mắt các siêu phàm giống như xuất hiện ảo giác, váng đầu hoa mắt.

Lạc Ngọc Hành vạn pháp bất xâm khẽ hé bờ môi thơm, phun ra hai đạo kiếm khí, trước mắt Già La Thụ tối sầm, máu từ hốc mắt chảy xuống, dọc theo gò má nhỏ xuống.

Bên kia, Lưu Ly Bồ Tát còn có một tia tỉnh táo, theo bản năng thi triển Hành Giả pháp tướng, tránh thoát đuôi cáo quấn quanh.

Quảng Hiền Bồ Tát thì triệu ra Đại Từ Đại Bi pháp tướng, cũng bứt ra lui về phía sau, nhưng tốc độ của hắn không thể đánh đồng với Lưu Ly, nháy mắt bị bốn cái đuôi cáo nhìn như xù lông đáng yêu, thực ra có thể chặn sông phá núi cuốn lấy.

Bầu trời chiếu xuống Phật quang màu vàng.

Cơ hội lướt qua trong nháy mắt...

Dương Cung đột nhiên bước lên một bước, cất cao giọng nói:

“Quảng Hiền không thể thi triển Đại Từ Đại Bi pháp tướng!”

Niệm xong câu này, hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm sương máu, thẳng tắp ngã ngửa xuống đất, nguyên thần Dương Cung cũng tiêu vong ở trong pháp thuật cắn trả.

Kim Liên đạo trưởng và Lý Diệu Chân đồng thời đưa tay, đều tự vớt lên một luồng tàn hồn, nhét vào trong cơ thể.

Đạo môn siêu phàm tự có thủ đoạn ôn dưỡng nguyên thần.

Ngôn Xuất Pháp Tùy của tam phẩm không có khả năng thật sự hạn chế được nhất phẩm, phạm âm trong thiên địa đột nhiên bị kiềm hãm, bầu trời tuy có ánh vàng chiếu xuống, nhưng Đại Từ Đại Bi pháp tướng lại chưa thể kịp thời ngưng tụ.

Vẫn bị ảnh hưởng.

Cái bóng dưới chân Lạc Ngọc Hành phóng lên cao, đột nhiên bành trướng, hóa thành một cái bóng che cả bầu trời, mang ánh vàng trên bầu trời chiếu xuống ngăn trở.

Mất đi Ảnh Tử duy trì, yêu cơ tóc bạc từ trong cái bóng bắn ra.

Thấy thế, Lưu Ly Bồ Tát lập tức về cứu viện, bóng người của nàng không ngừng xuất hiện ở chung quanh Quảng Hiền Bồ Tát, khiến sắc thái khu vực đó biến mất hết.

Nhưng lĩnh vực không màu căn bản không vây được cửu vĩ hồ đã bước vào cảnh giới nhất phẩm.

Bốn cái đuôi còn lại hung hăng đập mặt đất, trong chấn động ầm ầm, lĩnh vực Vô Sắc Lưu Ly tan vỡ.

Hậu duệ thần ma cảnh giới nhất phẩm, khí lực cũng không thua võ phu.

Ầm ầm ầm... A Tô La mang theo pháp tướng đen sì, vung ra đấm thẳng đánh nổ không khí, trúng vào mặt Già La Thụ, đánh hắn lảo đảo một cái.

Một bên khác, đao khí quay cuồng, từng ánh đao chém giết vạn vật hóa thành vòng xoáy, đánh vào kim thân của Già La Thụ, văng ra đốm lửa chói mắt.

Khấu sư phụ phối hợp A Tô La ra đòn, giận quát Phật môn Bồ Tát, hóa giải nguy cơ cho Lạc Ngọc Hành.

Hai chân Cửu Vĩ Thiên Hồ cắm xuống mặt đất, lông mày lá liễu dựng thẳng, nghiến răng nghiến lợi cười nói:

“Lão già, bổn quốc chủ đưa ngươi đi luân hồi!”

Vặn vòng eo nhỏ, đuôi cáo chợt băng lên, Quảng Hiền Bồ Tát sắc mặt dữ tợn, dốc sức chống lại lực kéo mênh mông, cũng triệu hồi ra Đại Luân Hồi pháp tướng.

“Rắc...”

Bàn xoay vừa hiện lên, liền lập tức xoay tròn, hai chữ “Nhân” cùng “Yêu” khắc trên bàn xoay sáng lên.

Nhưng đây chỉ là giãy chết mà thôi, Đại Luân Hồi pháp tướng tuy có thể hữu hiệu suy yếu chiến lực của kẻ địch, lại không thể thay đổi khốn cục trước mắt.

Thân thể Quảng Hiền hình tượng tăng nhân thiếu niên chia năm xẻ bảy, Đại Luân Hồi pháp tướng vừa ngưng tụ tiêu tán ngay sau đó.

Một mảng hào quang màu vàng nhạt từ trong thân tàn bay lên, mơ hồ là hình tượng thiếu niên tăng nhân.

Đây là nguyên thần của Quảng Hiền.

Lạc Ngọc Hành, Kim Liên, Lý Diệu Chân ba vị siêu phàm đạo môn đồng thời vươn bàn tay ra, ra sức nắm chặt!

“Thân hình” tăng nhân thiếu niên ở không trung vặn vẹo, hắn phát ra gào rống không thành tiếng, phẫn nộ, tựa như không cam lòng cứ thế ngã xuống, một giây sau, nguyên thần nổ thành hào quang vỡ vụn.

Hồn phi phách tán.

Dược Sư pháp tướng cũng không cứu về được sinh mệnh hoàn toàn tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.