Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 218: Hằng Tuệ hiện thân (2)



Hắn xuất hiện ở một khu vực hoang vắng, bên cạnh là ngã tư đường rách nát, chung quanh cỏ dại khô vàng, ở nơi cực xa mơ hồ nhìn thấy phòng ở đơn sơ.

Đây là một khu vực hoang vắng ngay cả dân nghèo cũng lười đến, địa phương cùng loại ở kinh thành có không ít, chẳng qua kinh thành Đại Phụng quá lớn, loại địa phương này bị triều đình lựa chọn quên lãng.

"Ta đã bố trí trận pháp truyền tống ở phủ Binh bộ Thượng Thư." Có người thản nhiên nói.

Nam nhân mặc hắc bào xoay người, thấy cách đó vài chục trượng có một bóng người áo trắng phiêu bồng, đưa lưng về phía hắn, hai tay chắp ở phía sau, tóc dài cùng áo trắng không gió mà bay.

Khí độ văn nhã, cho người ta một loại cảm giác không tầm thường.

"Ngươi là ai?" Nam nhân mặc áo bào đen dùng giọng khàn khàn hỏi.

"Ở kinh thành, thế mà có người không biết ta là ai. Nam nhân, ngươi thành công làm ta chú ý." Người đàn ông mặc áo trắng nói.

Nam tử mặc áo bào đen hừ lạnh một tiếng, nâng lên cánh tay phải, hướng tới người áo trắng nhẹ nhàng nắm lại.

Khí cơ nổ mạnh, bóng dáng người đàn ông áo trắng tiêu tán như chỉ là ảo ảnh phản chiếu trong nước.

"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ở nơi đó, thật ra ta ở chỗ này." Người đàn ông áo trắng xuất hiện ở một phương hướng khác, vẫn như trước đưa lưng về phía người mặc áo bào đen.

"Tứ phẩm thuật sĩ?" Nam tử mặc áo bào đen thấp giọng nói, chợt cười lạnh một tiếng: "Chỉ là tứ phẩm, thế mà cũng dám ngăn ta."

Khẩu khí cực kỳ kiêu ngạo, không thèm để cường giả cao phẩm vào mắt.

Chỉ là tứ phẩm thế mà cũng dám ngăn ta.... Người đàn ông áo trắng thấp giọng đọc vài câu, tán thưởng: "Nói rất đúng, cực kì có khí phách, dẫn dắt ta rất nhiều."

Tạm dừng một chút, hắn cười nói: "Ngươi chỉ là tứ phẩm vũ phu, cũng xứng ra vẻ trước mặt ta?"

Nam tử mặc áo bào đen ngẩn người, không biết hắn có ý gì, nhưng rất nhanh hắn đã biết được, bốn hướng đông tây nam bắc đều xuất hiện một Kim la Đả Canh Nhân mặc đồng phục màu đen, áo choàng ngắn.

Kim la phía đông sắc mặt lạnh lùng, không chút thay đổi; Kim la phía đông tuấn mỹ như cô gái, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, Kim la phương bắc ôm trong lòng một thanh trường kiếm, còn là trường đao đặc chế; Kim la bên phải ánh mắt sắc như đao, khóe mắt có nếp nhăn tinh mịn.

Rắc rắc rắc.... Thanh âm rôm rốp truyền đến, bên trái người đàn ông áo trắng, không biết từ khi nào đã xuất hiện một loạt sàng nỏ sắp xếp nối tiếp, tự động lên cò.

Bên phải là một dãy hỏa pháo nhỏ.

Bùm bùm bùm.... Rầm rầm rầm....

Nỏ tiễn cùng đạn pháo đồng thời bắn ra, mục tiêu là nam tử mặc áo bào đen.

Hỏa pháo xuyên qua tường khí trong suốt, nổ mạnh ở giữa không trung, dọc theo tường khí tạo nên đợt sóng nhiệt tuyệt đẹp.

Thừa dịp hỏa pháo làm tường khí sinh ra chấn động, nỏ tiễn đã được điêu khắc phù chú sáng lên, dễ dàng xuyên thấu tường khí, bắn về phía nam tử mặc áo bào đen.

Bản thân nỏ tiễn đã được khắc một loại trận pháp nhỏ.

Nam tử mặc áo bào đen không chút hoang mang, nâng lên cánh tay phải, để nỏ tiễn bắn trúng cánh tay, sau đó đứt ra từng khúc một.

Áo choàng hóa thành mảnh vỡ, lộ ra thân thể của nam tử mặc áo bào đen, là một tăng nhân trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ tà dị, cánh tay phải của hắn còn tráng kiện hơn thân của người bình thường, xấu xí mà đáng sợ.

".....Đồng bì thiết cốt?" Người đàn ông áo trắng luôn đưa lưng về phía lại kinh ngạc nói.

Lúc này, bốn Kim la đồng thời ra tay, thương ý cùng kiếm ý sắc bén bùng nổ, công kích người mặc áo bào đen, Nam Cung Thiến Nhu cùng Khương Luật Trung không sử dụng vũ khí, lựa chọn trực tiếp vật lộn.

"Phật nói, từ bi hỉ xả." Nam tử mặc áo bào đen chắp hai tay lại, tụng niệm một câu.

Thương ý cùng kiếm ý sắc bén xuất hiện một tia do dự, trở nên không còn sắc bén, nhưng trong nháy mắt khôi phục như thường.

Nam tử mặc áo bào đen lợi dụng khe hở trong khoảnh khắc này, liên tục vung cánh tay phải, đánh tan thương ý không thể tránh né không thể ngăn cản, cùng với kiếm ý xuyên thấu tất cả.

Sau đó, hắn xoay thắt lưng đánh ngược, va chạm với quyền ý vô cùng của Khương Luật Trung.

Khương Luật Trung thét lớn một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, lảo đảo lui về phía sau.

Nam tử mặc áo bào đen lại nhân cơ hội quay đầu, một quyền đánh vào ngực của Nam Cung Thiến Nhu, phốc... Áo choàng ngắn sau lưng bị nổ thành mảnh vỡ.

Vù.... Trước lực hút khủng bố, sắc mặt Nam Cung Thiến Nhu dần dần trở nên tái nhợt.

Trong mắt Nam Cung Thiến Nhu xuất hiện ánh sáng màu đỏ tươi, gương mặt tuấn mỹ tràn ngập dữ tợn, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào không giống người, cái đầu đập tới mặt người mặc áo bào đen.

Hai người đồng thời lui về phía sau, lại không cam lòng chịu thua xông tới lần nữa.

Bốn vũ phu, một quái vật không rõ lai lịch, chém giết ở một nơi hoang vắng trong thành, đi đến nơi nào, nơi đó liền hóa thành phế tích.

Khí cơ liên tục nổ tung, nhấc lên cơn lốc thổi quét khu vực trong phạm vi vài dặm.

Thuật sĩ áo trắng giữ một khoảng cách không xa không gần với bọn họ, đánh nhau cận chiến, trong cùng cảnh giới vũ phu hoàn toàn xứng là vô địch.

Thuật sĩ chiến đấu tự nhiên càng thêm tao nhã.... Thuật sĩ áo trắng một cước đạp đất, cất cao giọng nói: "Địa phát sát khí!"

Trận văn từ lòng bàn chân hắn khuếch tán ra, bao vây cảm nhóm vũ phu. Mặt đất hiện tại đã ngập tràn khe nứt bỗng nhiên chấn động hẳn lên, ngưng tụ thành một luồng khí thế đáng sợ.

Thuật sĩ áo trắng lại dẫm một cái nữa: "Thiên phát sát khí!"

Trong trời đêm chợt nổi mây đen cuồn cuộn, từng con điện xà phun ra nuốt vào, lôi đình ngưng tụ.

"Nhân phát sát khí!"

Sau khi thuật sĩ áo trắng nói những lời này, thiên thế, địa thế, nhân thế ngưng tụ thành một, ập tới nam tử mặc áo bào đen.

Làm hắn lâm vào tình huống mọi phương hướng đều là địch.

Cánh tay dữ tợn đáng sợ tựa như bị kí,ch thích, chủ động sống lại, một luồng áp lực đáng sợ khó có thể hình dung bùng nổ, mạch máu đột nhiên sáng lên.

Tăng nhân tuấn lãng tà dị nhe răng cười, bàn tay siết lại.

Ầm.... Tiếng khí cơ tiếng nổ mạnh vang lên như muốn cắn nuốt tất cả.

Sóng xung kích hóa thành sóng biển, khuếch toán như gợn sóng, thổi lên bụi đất cùng đá vụn, làm phòng ở xa xôi suy sụp, rất nhiều sinh mệnh không một tiếng động bị tiêu diệt.

Trong tiếng kêu rê,n, bốn Kim la đều tự áp dụng thủ đoạn phòng ngự khác nhau, mượn lực đả lực, chạy tới nơi xa, không dám dừng lại ở trung tâm vụ nổ mạnh.

Chờ tất cả gió êm sóng lặng, nam tử mặc áo bào đen đã biến mất không thấy gì nữa, bốn Kim la thầm thở ra một hơi, lại nhịn không được dâng lên lửa giận.

"Đó rốt cục là thứ gì? Ý ta là cái cánh tay kia." Thuật sĩ áo trắng đột ngột xuất hiện, đưa lưng về phía mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.