Ăn xong bữa sáng, Hứa Thất An cưỡi ngựa đi vào nha môn, Tống Đình Phong híp mắt nói: "Trữ Yến, Ngụy Công vừa phái người đến mời, ngươi tới Hạo Khí Lâu đi."
"Ngươi không nói ta đi làm muộn chứ?" Hứa Thất An hỏi,
"Ta nói ngươi đang ở trong nhà xí." Hắn híp mắt đáp.
"...." Hứa Thất An gật gật đầu, quay đầu đi Hạo Khí Lâu.
Thủ vệ thông báo xong, hắn bước nhanh lên lầu, bị một màn trước mắt dọa cho giật mình.
Trong phòng trà trừ Ngụy Uyên còn có bốn vị Kim la, trên người bọn họ đều mang theo thương thế, cánh tay Dương Nghiễn dùng băng gạc cuốn kín, như là đã bị gãy xương.
Cái trán Khương Luật Trung cũng băng bó kín kẽ, trên chân chỉ đeo một cái giày, một chân khác bọc trong băng gạc rất dày.
Nam Cung Thiến Nhu nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng sắc mặt tái nhợt tựa như tờ giấy trắng.
Một vị Kim la không biết tên khác, đầu băng bó đầy băng gạc, cảm giác như đầu bị người ta bổ nứt ra.
Một màn này vừa hoang đường lại vừa buồn cười, đường đường là vũ phu cao phẩm, như là một đám lưu manh kéo bè kéo cánh đánh nhau bị thua, có chút ủ rũ.
"Phì..." Hứa Thất An xoay qua, không nhịn được nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?" Bốn vị Kim la mặt không chút thay đổi theo dõi hắn.
"Ta không cười..." Hứa Thất An không thừa nhận.
Ngụy Uyên tiếp đón Hứa Thất An tới, chỉ vào đối diện để hắn ngồi xuống, nói: "Tối hôm qua Hằng Tuệ xuất hiện, mục tiêu là phủ của Binh bộ Thượng Thư."
Hứa Thất An thu hồi vẻ mặt, chuyển thành nghiêm túc: "Vài vị Kim la này...."
Ngụy Uyên gật gật đầu: "Là bị Hằng Tuệ đả thương, tối hôm qua nha môn bố trí bẫy ở phủ Binh bộ Thượng Thư cùng thủ phụ, bốn Kim la, hơn nữa còn có Tam đệ tử của Giám Chính là Dương Thiên Huyễn, năm cao thủ tứ phẩm hợp sức mà không thể giữ lại Hằng Tuệ."
Đối với kết cục này, Hứa Thất An vừa khiếp sợ vừa không cảm thấy ngoài ý muốn, năm cao thủ tứ phẩm cùng nhau xuất trận làm hắn giật mình, nhưng vật dưới phong ấn Tang Bạc xứng đáng có sức mạnh như vậy.
"Biết được lai lịch của nó chưa?" Ý của Hứa Thất An là hỏi về vật bị phong ấn.
"Một cái tay đứt." Khương Luật Trung trả lời.
Quả nhiên.... Quả nhiên cánh tay kia có điều cổ quái, Hứa Thất An nhìn về phía Ngụy Uyên: "Ngụy Công, nó chừng mấy phẩm?"
Một bàn tay đã có thực lực bậc này, chủ nhân sẽ là cảnh giới gì?
"Ít nhất nhị phẩm." Ngụy Uyên nói.
Ít nhất nhị phẩm, nhưng đại khái hẳn là nhất phẩm.... Nếu không, không có khả năng bị phong ấn mà không bị tiêu diệt.... Hứa Thất An đoán nói: “Vật phong ấn đến cùng là gốc gác thế nào, có liên quan Yêu tộc không?"
"Việc này liên quan tới một bí ẩn thật lớn, tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm." Ngụy Uyên cự tuyệt tiết lộ.
Một cánh tay đứt, một cường giả, liên quan Ti Thiên Giám, hoàng thất cùng phật môn. Còn liên lụy đến lịch sử năm trăm năm trước. Hứa Thất An nghĩ, thầm liếc mắt nhìn đám Kim la một cái, muốn nhìn ra chút manh mối từ trong mắt bọn họ.
Đám Kim la không thèm quan tâm ánh mắt của tiểu Đồng la.
"Trên người Hằng Tuệ có pháp khí che chắn khí tức, trước mắt có thể khẳng định là hắn còn chưa ra khỏi thành, sáng nay ta đã báo cáo tình huống với bệ hạ." Ngụy Uyên bình tĩnh nói:
"Ngươi tiếp tục tự mình điều tra."
Hứa Thất An nghe hiểu ám chỉ của Đại hoạn quan, "Binh bộ Thượng Thư ở đâu?"
"Lấy danh nghĩa bảo vệ mà bị giam lỏng trong phủ." Ngụy Uyên uống một ngụm trà.
"Ty chức lập tức đi điều tra." Hứa Thất An ngầm hiểu.
Ngụy Uyên chỉ điểm: "Trương Thượng Thư là quan lớn, cần chú ý đúng mực. Đã trên tứ phẩm, không sử dụng Vọng Khí Thuật, đây là quy củ, nhưng ngươi vẫn có thể mang theo thuật sĩ."
Đây là nói, tuy thuật sĩ chỉ ra không thể cho là chứng cớ, nhưng sẽ cung cấp tham khảo.... Hứa Thất An ôm quyền: "Vâng."
Hắn nhìn các Kim la vẻ mặt uể oải, lại phì cười một tiếng, ở trước khi các Kim la tức giận, nhanh chóng rời khỏi phòng trà.
"Tiểu tử vô liêm sỉ này, càng lúc càng láo toét." Khương Luật Trung phun ra một ngụm trọc khí, "Phẫn nộ" nói.
"Không có lá gan này, thì sao dám vung đao chém cấp trên?" Kim la sử dụng kiếm cười nói.
"Đáng tiếc để Dương Nghiễn được lợi, ngươi không biết đâu, tư chất tiểu tử kia....."
Kim la sử dụng kiếm nhướng lên, truy hỏi: "Tư chất thế nào, cấp bậc gì, là giáp à?"
Khương Luật Trung cố ý cười cười, nhưng không trả lời, ra vẻ "Ngươi thật ngây thơ".
Không phải giáp? Chẳng lẽ là trên giáp? Kim la sử dụng kiếm mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm Ngụy Uyên: "Ngụy Công?"
Ngụy Uyên uống trà không nói gì.
Tư thế này làm cho vị Kim la kia nổi lòng tò mò, bởi vậy bắt đầu liên tưởng.
Nếu chỉ là tư chất hạng giáp trở xuống, không đến mức bí mật không nói cho mình biết.... Chẳng lẽ thật sự là ở trên giáp? Không có khả năng, tư chất trên giáp mấy chục năm cũng không xuất hiện một lần..... Nhưng thái độ của bọn hắn vừa vặn nghiệm chứng điểm này..... Nếu là như thế, mình không có lý do gì không làm tốt quan hệ sớm với Đồng la Hứa Thất An.
Nhìn Ngụy Công, có vẻ là giấu diếm, vì tránh các Kim la bởi vì cướp người mà nổi lên phân tranh..... Ừm, mình có thể âm thầm mưu lợi, ở trong tối thu hoạch thiện cảm của hắn. Người trẻ tuổi coi trọng cái gì nhất? Còn không phải tiền bạc cùng nữ nhân sao?
Dương Nghiễn mặt đen chủ động nói chuyện, chuyển hướng đề tài: "Nghĩa phụ, bệ hạ có thái độ thế nào?"
Ngụy Uyên xoa xoa mi tâm, thở dài: "Mau chóng tìm ra Hằng Tuệ ở đâu, trong lúc kinh sát, cho dù là ta, cũng không chịu nổi bị buộc tội số lượng lớn như vậy."
Bốn vị Kim la lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, Ngụy Công bị buộc nói lời này, chứng tỏ tình huống đã phi thường ác liệt.
Kể ra cũng bình thường, trước không nói Ngụy Uyên lấy thân phận hoạn quan cầm đầu Đả Canh Nhân, không hợp với văn võ bá quan cả triều. Chỉ bằng kẻ ác có thể hoành hành giết người rồi thong dong trở ra giữa kinh thành là đã đủ khiến cho tất cả quan lại khủng hoảng.
"Chúng ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực."
Ngụy Uyên gật gật đầu: "Đừng nói mấy lời ngoài miệng, gần đây triều đình có lời đồn đại, nói trong nha môn không Kim la nào có tác dụng, tra án toàn bộ nhờ vào một Đồng la."
Nghĩa phụ rất coi trọng Hứa Thất An.... Dương Nghiễn cùng Nam Cung Thiến Nhu nhìn nhau, thấy được tâm tư lẫn nhau.
Chuyện này nhất định phải làm tốt, sớm bắt được Hằng Tuệ. Cũng may loại chuyện này, Hứa Thất An không làm được, không cần lo lắng tiểu Đồng la lại lập công lao.