Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 24: Thơ tiễn biệt (1)



Ăn sáng xong, Hứa Tân Niên từ sân sau dắt đi ngựa yêu của phụ thân, vội vàng mà đi. Hai chú cháu ở sân luận bàn, điểm đến là dừng.

“Không tệ, thân thủ lại có tiến bộ, muốn tiến thêm một bước, chỉ có bước vào cảnh giới Luyện Khí, chỉ là khí cơ cần thiên địa giao cảm mới có thể sinh ra.” Hứa Nhị thúc tiếp nhận khau lau mồ hôi người hầu đưa, lau mặt: “Trừ tắm thuốc, còn phải có cao thủ cảnh giới Luyện Thần mở thiên môn cho cháu. Nếu không, cả đời này cháu cũng không cách nào bước vào cảnh giới Luyện Khí.”

Cảnh giới Luyện Thần là thất phẩm trong con đường võ phu.

“Nhị thúc muốn nói cái gì?” Hứa Thất An lau mồ hôi.

“Ta ở trong chiến dịch Sơn Hải vào sống ra chết, vậy mới tích lũy chiến công, mới đổi lấy cao thủ trong quân mở thiên môn cho ta, bước vào cảnh giới Luyện Khí.” Hứa Nhị thúc thở dài: “Về nhà năm thứ hai, liền có Tân Niên.”

“Nay thế đạo coi như thái bình, cháu ngay cả cơ hội tích lũy chiến công cũng không có, Luyện Khí như thế nào? Không Luyện Khí, chẳng lẽ liền không lập gia đình sao?”

“Ninh Yến à, Nhị thúc lớn tuổi rồi, tâm nguyện duy nhất chính là thấy cháu cưới vợ sinh con, ta mới đối mặt được phụ thân đã mất của cháu.”

“Đi một bước xem một bước đi.” Hứa Thất An nói cho có lệ.

Trừ tích góp công lao, còn có phương pháp tấn thăng khác, đó chính là đập tiền.

Phương thuốc cùng cao thủ, đều có thể dùng bạc giải quyết.

Người ta dùng võ vi phạm lệnh cấm, bởi vậy triều đình quản lý khống chế nghiêm khắc đối với số lượng võ phu, văn bản rõ ràng quy định cao thủ cảnh giới Luyện Thần không thể lén mở thiên môn cho bất luận kẻ nào, nếu muốn mở thiên môn cho con cháu trong nhà, thì cần hướng quan phủ đăng ký báo cáo.

Nhưng, hiện nay Đại Phụng không khí quan liêu cực kém, tham quan ô lại hoành hành, uy nghiêm của triều đình từ từ suy yếu, cho dù không dám quang minh chính đại chống lại luật pháp, vẫn có không ít cao thủ Luyện Thần Cảnh sẽ ở trên chợ đen tìm kiếm đối tượng giao dịch.

Hứa Thất An cố gắng kiếm tiền, đó là ôm cách nghĩ dùng bạc thay thế công huân.

Nếu không, kẹt mãi ở Luyện Tinh cảnh, ‘cây gậy sắt’ này của ta có tác dụng gì?

Thẩm thẩm dẫn hai đứa con gái đi tới, đứng ở dưới mái hiên hành lang gấp khúc, hô: “Lão gia, trời ấm, chàng dẫn Linh m cùng Linh Nguyệt ra ngoài đi dạo đi.”

Hứa Nhị thúc nhíu mày: “Ta bận.”

“Hôm nay không phải ngày nghỉ sao.”

“Ta đã hẹn đồng nghiệp uống rượu, lát nữa phải đi. Bằng không, để Ninh Yến dẫn hai đứa ra ngoài chơi đi.”

Cô nương thư hương môn đệ, bình thường là nuôi ở khuê phòng, không thể tùy ý ra ngoài đi dạo phố.

Hứa gia là thế gia võ tướng, không nhiều gia giáo hà khắc như vậy.

Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, vừa lúc va chạm với ánh mắt trong suốt sáng ngời của thiếu nữ mười sáu, thiếu nữ còn đẹp hơn cả mẹ mím môi, có chút hướng nội e lệ, khẽ cúi đầu.

“Vừa lúc đang rảnh rỗi.” Hứa Thất An gật gật đầu.

Nhớ lại, ta đời trước dẫn theo em gái mười sáu tuổi ra ngoài dạo phố, còn là “năm tháng vàng son” mười tám tuổi, đương nhiên, em gái khi đó căn bản không thể đánh đồng với Hứa Linh Nguyệt.

Ngoại ô kinh đô, đình Miên Dương (miên dương ~ con cừu)!

Mấy chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ở bên đình, ngoại ô gió lạnh thấu xương, dãy núi chập trùng kéo dài có màu nâu nhạt.

Mặt trời yếu ớt, ở trong những ngày tháng đầu mùa đông cho người ta cảm nhận được một tia ấm áp.

Tử Dương cư sĩ của thư viện Vân Lộc sắp đi làm quan rồi.

Đối với thư viện Vân Lộc từ từ suy thoái ở quan trường mà nói, là việc vui rất lớn.

Các tiên sinh của thư viện gõ nhịp mà ca, học sinh vui mừng khôn xiết, đều cảm thấy nở mày nở mặt, ngày hãnh diện sắp tới rồi.

Trong đình, ba vị lão giả ngồi đối diện uống trà, một người trong đó mặc áo bào tím, hai bên tóc mái bạc trắng, hắn chính là nhân vật chính của lần tiễn biệt này.

Dương Cung, tự Tử Khiêm, hào Tử Dương cư sĩ, trạng nguyên năm Nguyên Cảnh thứ 14. Năm sau từ quan, trở lại thư viện Vân Lộc nghiên cứu học vấn, trong hai mươi hai năm, học trò khắp thiên hạ, thành đại nho nổi tiếng thiên hạ.

Hắn vốn nên có tiền đồ rất tốt, làm quan không nói chơi, lại ở lúc đỉnh cao nhất ảm đạm rời khỏi quan trường. Đối với việc này, giới sĩ tử có rất nhiều ý kiến, có người nói hắn đắc tội bệ hạ, mới không thể không từ quan.

Có người nói hắn là đắc tội thủ phụ đương triều, thủ đoạn không bằng người ta, mới xám xịt cuốn gói.

Nhưng mặc kệ thế nào, hai mươi hai năm sau, hắn rốt cuộc lại rời núi, tới Thanh Châu đảm nhiệm Bố Chính Sứ.

Đại quan biên giới thật sự.

Hai vị khác thân phận đều không thấp, không nói địa vị ở trong thư viện Vân Lộc, chỉ riêng thanh danh bên ngoài, đã không thua Tử Dương cư sĩ.

Mặc áo bào tro, để râu dê tên là Lý Mộ Bạch, danh thủ quốc gia, từng được xưng đánh cờ số một thiên hạ, năm năm trước đánh ba ván cờ với Ngụy Uyên Ngụy Công, đều thua, giận dữ hất bàn cờ, từ đó về sau không chơi cờ nữa.

Người mặc áo bào màu xanh lam tên Trương Thận, cao thủ binh pháp,《 Binh Pháp Lục Sơ 》ngày xưa viết đến nay vẫn là sách báo võ quan, tướng lĩnh Đại Phụng nhất định phải đọc.

Là một vị đại gia binh pháp duy nhất của Đại Phụng có thể đánh đồng với Ngụy Uyên.

Một đám học sinh tiễn biệt đứng ngoài đình, đều là đệ tử rất có tiềm lực của thư viện Vân Lộc.

Hứa Tân Niên ở trong số đó.

“Tử Dương tiên sinh rốt cuộc rời núi rồi, nếu là có thể được hắn thưởng thức, tương lai chúng ta ở quan trường nhất định đường làm quan rộng mở.” Một bạn cùng trường quen biết thấp giọng nói: “Từ Cựu, ngươi chuẩn bị xong thơ chưa.”

Anh của ta chuẩn bị cho ta rồi... Hơn nữa là nửa bài thơ thất luật... Hứa Tân Niên nhìn trong đình, thản nhiên nói: “Viết ngoáy chuẩn bị nửa bài. Vĩnh Thúc, ngươi quá để ý công danh lợi lộc rồi.”

Thơ thất luật có luật nghiêm mật, yêu cầu câu thơ số lượng từ đều nhịp, do tám câu tạo thành, mỗi câu bảy chữ, mỗi hai câu làm một liên, tổng cộng bốn liên.

Thơ thất luật Hứa Thất An cho hắn chỉ có hai liên. Hứa Tân Niên sau khi ăn xong truy hỏi, đường ca ấp úng chuyển hướng đề tài, không cho hai liên sau.

“Cái này không phải công danh lợi lộc, biển học và quan trường giống nhau, khổ làm thuyền, luồn cúi cho tương lai.” Bạn tốt nói, tựa như biết Hứa Tân Niên không giỏi thơ từ, liền không hỏi thêm nữa.

“Vĩnh Thúc nói không sai, nay không khí quan trường hủ bại, quan lại nhỏ phối hợp tham quan hút máu dân chúng, mấy năm liên tục thiên tai, nếu muốn thay đổi cục diện, tâm tư phải hoạt bát nhanh nhạy chút.” Một học sinh khác tham dự đề tài.

Học sinh tên Vĩnh Thúc gật gật đầu, nhìn về phía Hứa Tân Niên: “Ngươi luôn nói thơ từ là đường nhỏ, nhưng văn chương ngươi làm hay nữa, mấy chục năm sau, ai còn nhớ ngươi? Nhưng thơ từ, là có thể truyền lại đời sau.”

Thơ từ chính là đường nhỏ, không thể trị quốc, không thể lợi dân, chỉ là học đòi văn vẻ... Hứa Nhị lang vừa định nói như vậy, suy xét đến mình bây giờ đang chuẩn bị dùng đường nhỏ học đòi văn vẻ lấy lòng lão tiền bối, mang lời nuốt trở về, hàm hồ ừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.