"Lý Ngọc Lang, ngươi còn gì để nói?" Nguyên Cảnh Đế hỏi.
Lễ bộ Thượng Thư hít sâu một hơi, thu lại vẻ suy sụp: "Vi thần oan uổng."
Tựa như là đang giãy dụa, nhưng ngay cả một câu biện minh dư thừa cũng không có, chỉ còn mặt mũi tái nhợt.
Ngụy Uyên liền nói ngay: "Bệ hạ, xin giao cho thần thẩm vấn kẻ này, tra ra đồng phạm."
Hình bộ Thượng Thư cũng bước ra khỏi hàng, ăn ý hỗ trợ Ngụy Uyên: "Bệ hạ, vụ án này xin giao cho Hình bộ xử lý."
Nguyên Cảnh Đế không trả lời, lặng lẽ quan sát cả triều, làm các đại thần không khỏi đình chỉ thảo luận, hơi cúi đầu.
Qua hồi lâu, Nguyên Cảnh Đế cất cao giọng: "Vụ án này giao cho Hình bộ xử lý."
.....
Tan triều, Lễ bộ Thượng Thư bị tước áo quan mũ quan, bị áp giải rời khỏi hoàng cung.
"Dừng bước!"
Lễ bộ Thượng Thư tâm như tro tàn quay đầu, đám người Hình bộ bên cạnh cũng quay đầu, bọn họ thấy tiểu Đồng la Đả Canh Nhân đuổi theo.
Đám người Hình bộ tiến lên ngăn lại.
Hứa Thất An không cưỡng cầu, dừng lại bước chân, nhìn Hình bộ Thượng Thư cùng Lễ bộ Thượng Thư, thản nhiên nói: "Vài ngày trước đó, chuyện trong triều đình ta đã nghe Ngụy Công nói. Nếu Vương đảng các ngươi lúc trước có chút nương tay, thì đã không có hôm nay."
Một màn này bị rất nhiều nhiều quan viên nhìn thấy, bọn họ không khỏi dừng lại, đứng một bên xem xét.
Xa xa, Ngụy Uyên dừng lại cạnh xe ngựa, cũng nhìn tới.
Dương Nghiễn thấp giọng nói: "Nghĩa phụ, hay là gọi hắn trở về?"
Ngụy Uyên lắc đầu: "Trong lòng hắn có oán khí, lúc này không phát tiết thì còn đợi khi nào. Ngươi nhìn để ý một chút, đừng để hắn làm xung đột trở nên gay gắt."
Nói đến chỗ này, ôn hòa cười cười: "Ta cũng muốn xem hắn định nói cái gì."
Hình bộ Tôn Thượng Thư khinh thường nói: "Tiểu tử, chỉ biết ăn nói lảm nhảm."
Hứa Thất An không giận dữ chút nào, lại nói: "Hai vị Thượng Thư hẳn là cũng biết tại hạ rất có tài làm thơ đúng không? Vậy ta không nói nữa, mà sẽ tặng Tôn Thượng Thư cùng Lý Thượng Thư một bài thơ.
"Thơ tên là 《Án Tang Bạc, tặng Tôn Thượng Thư 》 "
Tặng thơ?!
Các đại thần xung quanh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó kích động vô cùng, chỉ hận náo động quá nhỏ, không kiêng kỵ thể diện của Tôn Thượng Thư, đều bước tới đây.
"Đi, đi nghe một chút." Ánh mắt Ngụy Uyên lộ vẻ thú vị, bước tới.
Tôn Thượng Thư biến sắc, nhớ tới thanh danh của Hứa Thất An, nhớ tới thi từ của hắn. Trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt.
Hứa Thất An cất cao giọng nói:
"Nhân giai dưỡng tử vọng thông minh, ngã bị thông minh ngộ nhất thanh."
"Duy nguyện hài tử ngu thả lỗ, vô tai vô nan đáo công khanh."
Tẩy nhi hí tác - Tô Thức
Nuôi con ai chẳng muốn thông minh
Ai ngỡ thông minh mãi hại mình
Chỉ muốn con ta ngu lẫn ngốc
An toàn mà hưởng lộc công khanh!
(Tam công cửu khanh: Những chức quan to nhất ngày xưa bên tàu. Tam công là: Thái sư, Thái phó, Thái bảo. Cửu khanh là: Thiếu sư, Thiếu phó, Trung Tể, Tư Đồ, Tôn bá, Tư mã, Tư khấu, Tư không)
Duy nguyện hài nhi ngu thả lỗ, vô tai vô nan đáo công khanh.... hic, thật là độc miệng.
Ý tứ là, người làm thơ cảm khái mình quá thông minh, bị thông minh làm chậm trễ cả đời. Nếu mình là người ngu xuẩn, có thể không chút khó khăn trở thành công khanh.
Đây là đang châm chọc văn võ bá quan, các đại thần đều là kẻ ngu xuẩn không có đầu óc.
Các quan viên nhìn nhau, sắc mặt vô cùng cổ quái, bọn họ tới để xem trò cười của Tôn Thượng Thư, không ngờ đột nhiên bị đâm lén một đao.
Khó chịu không nói nên lời.
《 Án Tang Bạc, tặng Tôn Thượng Thư 》.... Hắn đang châm chọc mình ngu xuẩn, châm chọc mình tự cầm đá đập chân mình.... Hắn muốn dính liền tên mình với sự sỉ nhục.... Trong đầu Tôn Thượng Thư vang vọng lời thơ, nội tâm phẫn nộ vô cùng.
Người đọc sách muốn theo đuổi nhất là được lưu thanh danh vào sử sách, cái này so với dạy học lại càng hấp dẫn bọn họ hơn. Nhưng cũng như vậy, bọn họ khát vọng thanh danh được sử sách ghi lại bao nhiêu, thì cũng sợ hãi để lại tiếng xấu muôn đời bấy nhiêu.
Sao có thể nhịn được?
Không có cách nào nhẫn nhịn.
"Người đâu tới đây, bắt kẻ này cho ta!!!" Tôn Thượng Thư tức giận đến mức cả người phát run, mặt mày đỏ ửng.
Vì hắn tự động chủ trương, có ý đồ gimết chết người chịu trách nhiệm của Đả Canh Nhân là Hứa Thất An, mới làm án Tang Bạc đi tới nước này. Vốn trong lòng đã hối hận đến xanh ruột, hiện tại bị bỏ đá xuống giếng càng không chịu nổi.
Mà bài thơ của Hứa Thất An không phải ném xuống một tảng đá, mà là một ngọn núi. Cho dù là Tôn Thượng Thư có kinh nghiệm lăn lộn quan trường nhiều năm, nội tâm cũng bùng nổ.
Người Hình bộ đồng loạt rút kiếm xoèn xoẹt, muốn ở bên ngoài hoàng thành xử lý Hứa Thất An.
"Tôn đại nhân bớt giận." Thanh âm bình thản của Ngụy Uyên vang lên, ngăn trở đám người Hình bộ phẫn nộ.
Hắn không nhanh không chậm đi tới, che ở trước mặt Hứa Thất An.
"Ngụy Uyên, kẻ này ở trước mặt mọi người nói xấu bản quan, nhục mạ Thượng Thư, theo luật phải bắt lưu đày." Hình bộ Thượng Thư chịu đựng lửa giận, gằn từng chữ:
"Hôm nay, cho dù là ngươi cũng đừng mơ tưởng bảo vệ được hắn."
"Nói xấu Thượng Thư, thật là tội lớn." Ngụy Uyên nghiêm khắc trợn mắt lườm Hứa Thất An, mọi người đang nghĩ hắn muốn quát lớn ngăn cản tiểu Đồng la, thì lại thấy hắn nghiêm trang nhìn Tôn Thượng Thư nói: "Nhưng ta thấy cũng không tính là nói xấu."
"Ngươi...." Tôn Thượng Thư run rẩy giơ ngón tay chỉ tới Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên cười cười, xoay người bỏ đi. Hứa Thất An vui vẻ đi theo phía sau Ngụy ba ba, thoát ly sự bao vây của đám người Hình bộ.
Đi được vài bước, hắn dừng lại, quay đầu hô: "Chúc mừng Tôn Thượng Thư danh truyền thiên hạ, nổi danh khắp chốn."
"Thượng Thư đại nhân, Thượng Thư đại nhân..." Đám người Hình bộ hoảng loạn.
.....
Trở lại nha môn, Hứa Thất An đi theo Ngụy Uyên vào Hạo Khí Lâu, ân cần rót trà cho Ngụy Uyên cùng hai vị Kim la.
"Ngụy Công, ta có vài chuyện không được rõ ràng." Hứa Thất An thỉnh giáo.
Ngụy Uyên là một mưu giả, cũng là trí giả, có vấn đề liền hỏi hắn, so với tự mình mò mẫm tốt hơn nhiều. Còn tốt hơn kiếp trước có vấn đề liền đến trường hỏi thầy giáo.
"Vì sao bệ hạ muốn cho Hình bộ thẩm tra xử lí vụ án này?" Ngụy Uyên cầm chén trà, tươi cười thản nhiên.
“Nếu tài hoa thiên hạ cân lên được, Ngụy Công một mình chiếm 8 phần, ta và thư viện Vân Lộc mỗi bên một phần." Hứa Thất An nhịn nọt.
"Phốc..." Khương Luật Trung phun ra ngụm trà trong miệng.
Dương Nghiễn nhếch khóe miệng.
Ngụy Uyên thản nhiên tươi cười, nhanh chóng mở rộng, hiển nhiên là rất hưởng thụ lời nịnh nọt của Hứa Thất An.
Người đọc sách chính là như thế, ngươi khen hắn: con mẹ nó thật là trâu bò, 666. Hắn mặc kệ ngươi.