Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 280: Kê tinh (1)



Ở tầng số 7 phòng luyện đan, hắn gặp được Tống Khanh cùng Trử Thải Vi, đồng thời cũng thấy hai đôi mắt thâm đen như gấu trúc.

"Thải Vi cô nương, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn." Hứa Thất An nói thầm, không lẽ cũng thành đại sư quản lý thời gian sao.

Trử Thải Vi mắt như gấu trúc, đồng tử dại ra, có vẻ càng thêm ngốc nghếch, nàng mỏi mệt nói: "Ta đã ba ngày không ngủ rồi...."

Tống Khanh lấy ra từ trong tay áo một bình sứ, đưa cho Hứa Thất An: "Ngươi xem đi."

Hứa Thất An tiếp nhận, để trong lòng bàn tay, mở nắp ra, trong bột nấm hương hỗn loạn hạt tinh thể rất nhỏ, hắn liếm thử, một hương vị mãnh liệt lan tràn ra, đầu lưỡi nóng rát.

"Sao ngươi làm được?" Hứa Thất An chấn kinh.

"Ngũ cốc lên men, tăng thêm mật đường, chiết xuất..." Tống Khanh khoát tay, không định giải thích: "Ngươi đã biết công thức, ta sẽ để Thải Vi viết cho ngươi quá trình cụ thể, ngươi xem xem có phải thứ đồ chơi này không."

Hứa Thất An trầm ngâm nói: "Hương vị rất giống, thứ này có độc không?"

"Không độc."

"Vậy được rồi."

Tống Khanh gật gật đầu, nói: "Thứ này càng quý giá hơn muối, nếu mở rộng buôn bán, triều đình tất nhiên sẽ lũng đoạn thị trường.

"Trước đây những vật xuất phát từ Ti Thiên Giám, đều do triều đình phụ trách kinh doanh, hàng năm tiền lời Ti Thiên Giám nhận được ba phần. Ta cùng với Dương sư huynh đã thương nghị, chia ngươi một phần."

Nguyên nhân chỉ có một phần là Hứa Thất An chỉ đưa ra khái niệm bột ngọt, cùng với một ít lý luận, lý luận này chính xác, giúp Tống Khanh cùng Trử Thải Vi loại bỏ được không ít đường vòng.

Trong luyện kim thuật mới này, Trử Thải Vi cùng Tống Khanh phải bỏ ra nhiều công sức hơn.

"Phân phối rất công bằng." Hứa Thất An gật gật đầu, thử nói: "Vậy một năm ta có thể lấy được bao nhiêu bạc? Ừm, ta biết bây giờ hỏi thì thiếu căn cứ đánh giá, nhưng Tống sư huynh có thể tính đại khái cho ta nghe không?"

"Cái này còn phải xem triều đình định bán nó thế nào, " Tống Khanh trầm ngâm mở miệng: "Một phần mười thì có lẽ là mấy ngàn cho tới vạn lượng bạc. Ta chỉ tính toán riêng khu vực kinh thành."

Nói xong, hắn phát hiện tay mình bị Hứa Thất An nắm chặt, Đồng la lộ vẻ chân thành, nói lời thấm thía sâu sắc:

"Cầu cho tình hữu nghị của chúng ta dù gặp phải gian lao thử thách, sông cạn đá mòn, vẫn sẽ vĩnh viễn trường tồn."

".... Hả??? Nói quá lời, nói quá lời rồi!"

....

Hoàng cung, ngự hoa viên.

Ngụy Uyên cùng Nguyên Cảnh Đế chậm rãi bước đi trong hoa viên, ánh mặt trời ấm áp, hoa viên có diện tích 20 mẫu này gieo trồng các loại hoa cỏ, cây cối quý giá, vào đông và ngày xuân là hai phong cảnh hoàn toàn khác nhau.

"Sương rơi trăm hoa, cây cỏ tiều tụy, cảnh tượng này nhìn như tiêu điều, nhưng tinh tế cảm nhận, lại là một phen phong cảnh đẹp." Nguyên Cảnh Đế lộ vẻ cảm khái.

Phía sau hắn, Ngụy Uyên bước chậm hơn nửa bước, trầm ngâm nói: "Bệ hạ, tiêu điều từ cổ đến nay đều không phải phong cảnh đẹp."

Dù bị đại hoạn quan phản đối, Nguyên Cảnh Đế vẫn chỉ cười cười, không quá để ý nói: "Đầu xuân năm sau, tự nhiên là trăm hoa đua nở."

Ngụy Uyên giống như tranh cãi: "Biết bao giờ mới tới mùa xuân năm sau? Cảnh tượng tiêu điều sẽ kéo dài đến khi nào?"

Nguyên Cảnh Đế liếc mắt nhìn hắn một cái, "Vậy Ngụy khanh cảm thấy nên làm như thế nào?"

Ngụy Uyên ôn hòa nói: "Cảnh tượng trăm hoa đua nở đương nhiên là đẹp, nhưng xuân đi đông đến, phồn hoa tan rã... Bệ hạ ngươi nhìn cây thường thanh mà xem, mặc kệ xuân hạ thu đông, trời nắng hạ hay đông tuyết, chúng đều vẫn tồn tại.

"Chặt đi hoa cỏ đa dạng, lưu lại loài sống được cả bốn mùa, đó mới là đạo lâu dài."

Nguyên Cảnh Đế thu lại tươi cười, mắt lạnh đảo qua, Ngụy Uyên mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, không lùi nửa bước.

Vua tôi nhìn nhau hồi lâu, Nguyên Cảnh Đế thản nhiên nói: "Hoàng hậu mấy ngày trước mắc bệnh cảm phong hàn, sau khi thân thể khỏi bệnh, lại mắc chứng chán ăn, nên đã nhiều ngày không ăn."

Ngụy Uyên rốt cuộc rời đi ánh mắt, khom người chắp tay: "Thuật sĩ Ti Thiên Giám nói thế nào?"

“Mắc chứng biếng ăn, nhưng thân thể không có việc gì, tĩnh dưỡng là được." Nguyên Cảnh Đế nói: "Nhưng trẫm thấy Hoàng hậu gầy đi nhiều, Ngụy Uyên, ngươi thay trẫm đi thăm nàng."

"Vâng!"

Nhìn bóng lưng Ngụy Uyên, khuôn mặt Nguyên Cảnh Đế không có biểu lộ gì, như là một bức điêu khắc.

Trong hoàng cung có hai mươi bốn tòa cung điện, là nơi ở của Nguyên Cảnh Đế, phi tần cùng con cái. Hậu cung của Nguyên Cảnh Đế không náo nhiệt chút nào, đã mười mấy năm không thu nạp thêm cô gái trẻ tuổi.

Ngụy Uyên ngựa quen đường cũ đi vào nơi đứng đầu hậu cung, ở bên ngoài cung điện của Hoàng hậu, thông báo xong, hắn tiến vào trong điện, thấy Hoàng hậu ngồi ở một bên.

Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ có vẻ hao gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt mượt mà đoan trang cũng trở nên hơi tiều tụy.

Nàng từng là một cô gái cực kì xinh đẹp, bây giờ tuổi gần bốn mươi, vẫn tao nhã như trước, tuy không hoạt bát như gái trẻ, nhưng năm tháng trôi qua lại tạo nên một loại phong thái riêng, những cô gái trẻ không thể sánh bằng được.

"Vì sao Ngụy Công lại đến đây?" Hoàng hậu mỉm cười, nhìn Ngụy Uyên trước mặt, toàn thân hắn cường tráng, mũi cao, hai mai bạc màu, ánh mắt thâm thúy, ẩn chứa một loại tang thương khó miêu tả thành lời.

Toàn thân trên dưới của hắn đều lộ ra sức hút của đàn ông trưởng thành.

Ngụy Uyên cúi đầu: "Nghe nói Hoàng hậu bị bệnh?"

Hoàng hậu cười đáp: "Đã khỏi hẳn."

"Bệ hạ nói Hoàng hậu gần đây chán ăn, để vi thần tới nhìn xem."

Nụ cười trên mặt hoàng hậu tản đi, bình tĩnh nhìn hắn: "Là hắn cho ngươi đến? Ngụy Công không biết bản cung bị bệnh sao?"

Ngụy Uyên hơi do dự, lắc đầu nói: "Gần đây công vụ bận rộn, không biết Hoàng hậu bị bệnh."

Hoàng hậu quay mặt sang một bên, giọng điệu bình thản: "Bản cung mệt rồi."

"Hoàng hậu đừng uống quá nhiều trà, không tốt cho thân thể..." Thấy Hoàng hậu lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Ngụy Uyên khom người chắp tay: "Vi thần cáo lui."

"Ngụy Uyên!"

Hoàng hậu bỗng nhiên kêu tên hắn.

Ngụy Uyên đưa lưng về phía nàng, không quay đầu.

"...." Hoàng hậu miệng mở ra, muốn nói gì, nhưng bởi vì đủ loại băn khoăn, cuối cùng hóa thành im lặng.

Ngàn vạn lời nói đều giấu trong mắt đẹp, chỉ là Ngụy Uyên không nhìn thấy.

Ngụy Uyên rời khỏi cung điện Hoàng hậu, gió xanh thổi qua, làm quần áo bay phấp phới.

Hắn quả thật không biết Hoàng hậu sinh bệnh, bởi vì gián điệp xếp vào gần, ở đoạn thời gian trước đã bị Nguyên Cảnh Đế nhổ hết. Mà Hoàng hậu cũng không biết việc này.

Việc này không có khả năng nói ra trước mặt mọi người, chỉ có thể tùy ý cho Hoàng hậu hiểu lầm.

Phía trước, Hoài Khánh công chúa dáng người cao gầy đang dẫn cung nữ cùng thị vệ tới đây.

Nàng mặc cung trang màu trắng, thêu hoa mai đẹp đẽ, bên ngoài mặc áo khoác chống lạnh, đẹp đẽ quý giá, thanh lệ thoát tục.

Rất giống với mẫu thân của nàng khi còn trẻ tuổi.

"Ngụy Công!" Hoài Khánh công chúa hành lễ.

"Điện hạ." Ngụy Uyên chắp tay hoàn lễ, thuận miệng giải thích: "Bệ hạ nghe nói thân thể Hoàng hậu không tốt, mắc phải bệnh nhẹ, để ta tới thăm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.