Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 282: Kể chuyện xưa (1)



Giờ ngọ vừa trôi qua, Hứa Thất An bị Hoài Khánh công chúa kêu tới trong cung, hắn ở cửa sổ nhã thất thấy được bộ ngmực có thể đặt ở trên bàn của công chúa.

Nàng vẫn là lạnh lùng cao quý mà xinh đẹp, nếu không nhìn dáng người no đủ của nàng, thì sẽ cảm thấy công chúa điện hạ là một đóa hoa sen tuyết, không nhiễm bụi trần.

"Ta đã ăn cùng mẫu hậu vào sáng nay, gia vị của ngươi hình như có chút thay đổi?" Hoài Khánh công chúa hỏi.

"Đều là công lao của Tống sư huynh cùng Thải Vi cô nương." Hứa Thất An đáp.

Hoài Khánh công chúa gật đầu, "Bản cung có chút lưu luyến loại hương vị này, mẫu hậu lại keo kiệt không cho. Ngươi còn nữa không?"

"Không còn." Hứa Thất An lập tức lắc đầu: "Nguyên một bình lớn đều cho Ngụy Công, đưa tới chỗ Hoàng hậu nương nương."

Hắn thật ra vẫn còn, là một bình nhỏ, nhưng không thể cho Hoài Khánh, mà định để dành cho Phiếu Phiếu.

Cái này không phải nói địa vị Lâm An công chúa ở trong lòng hắn rất cao, mà là Phiếu Phiếu rất giỏi làm ầm ĩ, hậu cung Hoàng đế không lớn, thứ đồ thú vị như gia vị kê tinh này, sớm hay muộn cũng rơi vào tay Lâm An. Cái này không sao, dù sao cũng là Ngụy Uyên đưa tặng.

Nhưng Hoài Khánh công chúa biết "người khởi xướng" chân chính là ai, với tính cách Hoài Khánh.... Đến lúc đó Phiếu Phiếu sẽ giống như phụ nữ có chồng lên cơn ghen, đổ hết tức giận lên đầu Hứa Thất An.

Dù sao ở trong lòng Lâm An công chúa, Hứa Thất An sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành tùy tùng dưới trướng của nàng.

Hoài Khánh công chúa nhẹ nhàng nhíu mày, "Nhưng bản cung nghe nói, Ngụy Uyên chỉ đưa đến chỗ mẫu hậu... Nửa bình kê tinh."

"Hả?" Hứa Thất An ngẩn ra, nhìn về phía Hoài Khánh.

Hoài Khánh cũng nhìn hắn, hai người không khỏi im lặng.

Hành động này của Ngụy Uyên có chút không ổn.... Kiếm chênh lệch trung gian cũng hơi quá đáng.... Nhưng, cái này cũng chứng tỏ chỉ cần sản lượng gà tinh đủ nhiều, nhất định có thể kiếm về cực nhiều tiền.

Mình lần này có tính là đánh bậy đánh bạ, vậy mà bước lên con đường trở thành phú ông giàu có bậc nhất, thê thiếp thành đàn không?

"Quả nhiên là công việc nên để người chuyên nghiệp làm, sớm biết vậy mình đã không mất công tự mày mò, chỉ cần chỉ dẫn những thuật sĩ Ti Thiên Giám kia phương hướng đại khái, còn lại cứ ngồi ở phía sau màn hưởng thụ % tiền lời là được... Đáng tiếc quá muộn...." Hứa Thất An yên lặng thở dài.

Án bạc thuế rồi đến án Tang Bạc, lại đến bây giờ, hắn đắc tội quá nhiều đại quan triều đình, đã phải gắt gao ở cạnh Ngụy Uyên.

Trong tình huống như vậy, điều hắn cần phải làm là tu luyện, cùng với phụ giúp Ngụy Uyên. Địa vị Ngụy Uyên càng củng cố, quyền lực càng lớn, Hứa Thất An cũng càng thu hoạch nhiều hơn. Thật sự không có nhiều tinh lực đi nghiên cứu luyện kim thuật.

.... Ừm, cũng không phải hoàn toàn không có thời gian, về sau có rảnh rỗi thì tính tiếp, hiện tại bước vào Luyện Thần Cảnh trước đã.

Hoài Khánh uống ngụm trà, làm bờ môi càng thêm trơn bóng, nói bằng giọng điệu thực bình tĩnh: "Gần đây đấu tranh giữa các đảng bỗng nhiên yên lặng xuống. Nguyên nhân là Ngụy Công và Vương thủ phụ liên thủ, muốn dọn dẹp các đảng phái to nhỏ trong triều đình một lần."

"Đây là chuyện tốt nha." Ánh mắt Hứa Thất An sáng lên.

Hoài Khánh lắc đầu: "Phụ hoàng sẽ ngăn chặn, thế cục triều đình hỗn loạn mới có ích với hắn. Các đảng phái đấu tranh càng kịch liệt, hắn càng an tâm tu đạo. Nếu một nhà độc tài, hoặc hai nhà độc tài, thế cục triều đình sẽ thoát khỏi khống chế của phụ hoàng."

Có thể nói với mình những lời này, Hoài Khánh đã coi mình như người một nhà.... Sao nàng lại quá mức tin cậy mình đến vậy... Tuy rằng mình liếm rất tốt, nhưng tổng cộng lại cũng mới chỉ liếm được nàng vài lần... Hứa Thất An vuốt cằm, phụ họa:

"Đảng phái đấu tranh là một cây kiếm 2 lưỡi, nó có thể duy trì địa vị của bệ hạ, cũng có thể đảo loạn thế cục chiều trính. Đảng phái càng nhiều, đấu càng kịch liệt, theo thời gian dài trôi qua, liền không còn ai quan tâm chuyện chính, đầu óc chỉ tràn ngập những âm mưu dương mưu, tìm cách chơi chết đối thủ."

Trong quá trình giới thiệu, Hứa Thất An luôn luôn quan sát sắc mặt Hoài Khánh công chúa, nếu nàng lộ ra vẻ không vui hoặc phản cảm, Hứa Thất An liền lập tức tức chỉ.

Ngược lại, Hứa Thất An sẽ dùng tri thức lịch sử kiếp trước của mình, tâm sự kỹ càng với công chúa một phen, tăng tiến cảm tình, tranh thủ được càng nhiều coi trọng từ nàng.

Hoài Khánh công chúa đọc đủ sách sử nhướng mày, cố ý nói: "Trực tiếp ngăn chặn đảng phái tranh đấu không phải cách có thể diệt sạch hậu hoạn."

Hứa Thất An lắc đầu: "Trong triều không đảng, thiên kì bách quái."

Trong triều không đảng, thiên kì bách quái.... Trong lòng Hoài Khánh công chúa lặp lại những lời này, ánh mắt tỏa sáng, khóe miệng không tự giác nở nụ cười.

Hứa Thất An thấy thế, liền nói ngay: "Ty chức có một chút ý kiến, không biết Trưởng công chúa có hứng thú nghe một chút không."

Hoài Khánh công chúa nghe vậy, lặng lẽ chỉnh lại tư thế ngồi, vuốt cằm nói: "Cứ nói đừng ngại."

Hứa Thất An châm chước từ ngữ một hồi, mở miệng: "Thật ra phương thức điều khiển triều đình của bệ hạ còn chưa đủ thỏa đáng...."

Hắn thấy ánh mắt Hoài Khánh công chúa híp vào, nhưng không kêu dừng lại, chỉ là tiếp tục theo dõi hắn, liền tiếp tục nói:

"Muốn khống chế triều đình, không cần nhiều đảng phái như vậy, chỉ cần ba thế lực ngang nhau là được. Bởi vì mặc kệ ở lĩnh vực gì, hình tam giác là khó phá vỡ nhất.... Ừm, ngoại trừ hôn nhân ra."

"Hình tam giác?" Hoài Khánh nghe được một từ ngữ xa lạ.

Hứa Thất An lấy tay vẽ lên mặt bàn một cái tam giác vô hình, nàng giật mình nói: "Loại kết cấu này thường xuyên xuất hiện khi dựng cung điện."

Trưởng công chúa quả nhiên trí tuệ hơn người.... Hứa Thất An "ừm" một tiếng, lại nói: "Nếu chỉ là hai đảng phái, bọn họ có khả năng sẽ tự kết thành đồng minh, mặt ngoài như nước với lửa, sau lưng lại cùng một giuộc. Nhưng nếu là thế chân vạc ba góc, bọn họ sẽ rất khó đạt thành nhất trí lợi ích, thế cục triều đình sẽ tương đối ổn định, dễ dàng nắm trong tay."

Hoài Khánh công chúa trầm tư hồi lâu, tựa như nghĩ thông suốt cái gì, cười khẽ một tiếng, nhanh chóng thu lại, khôi phục tư thái ngày thường:

"Đại nho thư viện Vân Lộc nói ngươi là hạt giống tốt để thành người đọc sách, bản cung nghĩ ngươi chỉ là viết thơ hay, không ngờ trong bụng lại nhiều cao kiến như vậy, học sinh khắp thiên hạ, người sánh bằng ngươi chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đại nho thư viện Vân Lộc mắt sáng như đuốc, bản cung khinh thường ngươi rồi."

Không, bọn họ cũng chỉ là cảm thấy ta viết thơ hay mà thôi, ngươi không khinh thường ta.... Ta là người chơi hệ cào phím, mười ngón bay múa bình thiên hạ, vài tiếng lạch cạch định giang sơn.

Hứa Thất An rụt rè mỉm cười.

"Thật ra ngoại trừ đảng phái tranh đấu, triều đình còn có một vấn đề phi thường chí mạng... Điện hạ, thứ tội, ty chức dùng từ chưa ổn thỏa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.