Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 288: Rời kinh



Phiếu Phiếu như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nhìn chung quanh, thấy cung nữ canh giữ ở bên bờ, vì thế Phiếu Phiếu đang say rượu biến lại thành Lâm An công chúa đoan trang.

Nàng kêu thị vệ tới bên bờ, để hắn hỗ trợ kéo thuyền cập bến, thuận miệng hỏi: "Hứa đại nhân đi từ bao giờ?"

"Trời vừa tảng sáng đã rời đi." Cung nữ nhỏ giọng trả lời.

Lâm An có chút buồn bã gật đầu, nhớ tới một màn ấm áp hôm qua, cẩn thận nghĩ lại, phát hiện mình cũng không mang đến đệm chăn, cau mày hỏi:

"Đêm qua hắn có cử chỉ gây rối gì không?"

"Có có."

Cung nữ mắt gấu mèo, cả đêm không ngủ nhân cơ hội cáo trạng: "Hắn dám sàm sỡ công chúa."

"A?" Lâm An lộ thần sắc sợ hãi.

"Hắn dám nắm tay công chúa." Cung nữ dùng giọng căm hận nói: "Sáng nay trước khi đi, còn vỗ... mông nô tỳ, uy hiếp ta không được nói cho công chúa biết."

Còn dám quá đáng như vậy? Mày liễu của Lâm An dựng thẳng, có loại cảm giác nổi giận vì mình nhìn lầm người.

"Nhị công chúa..." Thị vệ muốn nói lại thôi.

"Ấp a ấp úng cái gì, nói đi!" Lâm An không vui nhìn hắn một cái.

"Trời rét đất lạnh, công chúa ngủ ở trên thuyền, chỉ một cái áo gấm không thể chống lạnh." Thị vệ giải thích:

"Ty chức đêm qua thấy rõ, Hứa đại nhân một đêm không ngủ, nắm tay công chúa, là vì vận công đẩy khí cơ sang, xua tan rét lạnh cho ngài."

Đẩy khí cơ sang.... Một đêm không ngủ.... Phiếu Phiếu ngẩn người, nhớ tới mình tối hôm qua xác thực ngủ rất thoải mái, hoài nghi nói:

"Sao bản cung không nghe nói loại sự tình này, cũng chưa có người nào từng truyền khí cơ sang cho bản cung."

"Cái này..." Thị vệ cười khổ nói: "Một đêm không nghỉ truyền khí cơ, vô cùng hao phí tinh lực, ai có thể chịu đựng được? Trừ phi là võ giả trung phẩm, hoặc cao phẩm.

"Còn nữa, công chúa cao quý luôn được phục vụ đầy đủ nhu cầu, cần gì làm vậy?"

Phiếu Phiếu cắn môi, thử hỏi: "Mệt cỡ nào?"

Thị vệ trả lời: "Đổi thành ty chức, đã sớm cạn kiệt sức lực mà chết."

Đôi mắt hoa đào của nàng lập tức nhộn nhạo hẳn lên.

"Lúc Hứa, Hứa đại nhân rời khỏi, hình như... vẻ mặt rất mỏi mệt." Cung nữ nhớ lại rồi nói: "Nhưng vì sao hắn không cho nô tỳ nói?"

Lâm An không trả lời vấn đề này, bỗng nhiên đi ra ngoài: "Sáng nay hắn phải rời kinh thành tới Vân Châu, hiện tại còn sớm, bản cung muốn đi tiễn hắn...."

Không biết vì sao, trong lòng nàng lại nhấc lên gợn sóng kì lạ, chỉ biết mình rất muốn nhìn thấy tên cẩu nô tài kia.

"Điện hạ, đã quá giờ mẹo..." Cung nữ đuổi theo nàng: "Hơn nữa, nào có công chúa đi đưa tiễn một Đồng la, truyền ra ngoài, đối với ngài hay đối với hắn đều không tốt."

Những lời này làm cho Lâm An bốc đồng dừng lại bước chân.

Ở cùng mình thì nhiều lắm bị phụ hoàng mắng một chút.... Nhưng nếu sự tình liên quan tới danh tiết, một Đồng la nho nhỏ như hắn, nhất định sẽ gặp xui xẻo.... Lâm An nhìn lướt qua cung nữ cùng thị vệ, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà hiếm thấy lộ ra uy nghiêm:

"Sự tình này liên quan danh dự bản cung, việc đêm qua các ngươi không thể truyền ra ngoài, nếu không ta sẽ không tha cho các ngươi."

"Vâng."

...

Từ kinh thành đến Vân Châu đường xá xa xôi, để tiết kiệm thời gian, lúc tới Vân Châu, đội ngũ khâm sai lựa chọn đi đường thủy, bỏ đường bộ.

Quan thuyền rẽ sóng băng băng, buồn căng phần phật.

Hứa Thất An đứng ở mũi thuyền, nghênh đón gió mạnh thổi tới, thuyền to nhỏ di chuyển ở trên mặt sông. Vừa có thuyền quan vừa có thuyền của lái buôn.

"Sắc mặt của ngươi không tốt, có vẻ mệt mỏi quá độ." Khương Luật Trung đi tới bên cạnh, đứng sóng vai với Hứa Thất An, nghiêng đầu nhìn hắn, cười hỏi:

"Hôm qua đi Giáo Phường Ti à?"

".... Ừm." Hứa Thất An không phủ nhận.

Hắn xác thực đi Giáo Phường Ti, còn bàn luận nhân sinh với Phù Hương một phen. Nhưng nguyên nhân mệt mỏi chân chính là bị Phiếu Phiếu hút khô tinh lực, chỉ là loại chuyện này không thể nói ra miệng.

"Xem ngươi kìa, đúng là tuổi trẻ, không biết giữ gìn." Khương Luật Trung nở nụ cười, ra vẻ lão luyện nói:

"Vân Châu cũng có Giáo Phường Ti, phụ nữ Giang Nam thân hình mềm mại, tiếng nói dễ nghe, hương vị khác với phụ nữ kinh thành. Để khi nào có dịp sẽ mang ngươi đi trải nghiệm."

"Không giống nhau." Hứa Thất An lắc đầu.

"Thì ra ngươi là một người chung tình?" Khương Luật Trung kinh ngạc hỏi.

Cái đó không quan hệ với chung tình, mà có liên quan tới chơi free..... Hứa Thất An trầm giọng nói: "Trừ khi là Khương Kim la mời khách."

"Cái gì?" Khương Luật Trung sửng sốt.

"Ngươi mời khách, vậy thì giống nhau." Hứa Thất An lộ sắc mặt nghiêm túc nói.

Khương Luật Trung nghĩ một hồi, chỉ vào mặt nước: "Ngươi cảm thấy nước nơi này thế nào?"

Hứa Thất An thuận thế quan sát, thành thật trả lời: "Không được tốt lắm, vẩn đục."

Khương Luật Trung gật đầu: "Ngươi biết là tốt rồi."

Hứa Thất An: "....."

Sau một lúc lâu, Khương Luật Trung nói: "Dọc theo đường sông tiến tới phương nam, đến Thanh Châu, chúng ta phải chuyển sang đi đường bộ. Đi đường bộ thêm một tuần, đoán chừng có thể đến Vân Châu."

"Khương đại nhân, loại bí mật như lộ tuyến hành trình này nói trước cho ta biết hình như không được ổn thỏa." Hứa Thất An mở miệng.

"Không sao, với năng khiếu của ngươi, sớm muộn cũng thành Kim la." Khương Luật Trung không quá để ý cười đáp.

Bằng hữu thì bằng hữu, ngươi ưu tiên như vậy vẫn làm ta tức giận... Hứa Thất An mỉm cười: "Cảm vì lời khen, ừm, vì sao phải đổi sang đường bộ?"

Khương Luật Trung giải thích: "Thanh Châu tuy liền nhau với Vân Châu, nhưng hai châu không có sông ngòi nối nhau, nếu muốn đi đường thủy, thì phải vòng qua Sa châu bên kia, còn không nhanh bằng đi đường bộ."

Tiền triều từng rầm rộ khai mở đường thủy, xây kênh đào, phân biệt hai hệ thống lớn xuyên từ nam ra bắc, sông lớn rất nhiều, sông nhỏ đếm không hết, nhờ vậy hôm nay đường thủy của Đại Phụng mới phát đạt như vậy. Thanh Châu và Vân Châu vì sao không có sông ngòi nối nhau?

"Không có đường thủy?" Hứa Thất An biểu đạt nghi hoặc.

"Vốn là có, Vân Châu cùng Thanh Châu có một con sông nối tiếp, nhưng mười mấy năm trước, nước sông bỗng nhiên thay đổi tuyến đường." Khương Luật Trung giải thích.

Thay đổi tuyến đường sao.... Hứa Thất An chậm rãi gật đầu.

Công trình thuỷ lợi từ cổ đến nay đều là một vấn đề làm cho triều đình đau đầu, thường xuyên tràn đê, thường xuyên thay đổi tuyến đường. Cho dù ở đời trước, lũ lụt vẫn làm người ta đau đầu. Con người cải tạo tuyến đường là chuyện tốt, đỡ quanh co lòng vòng. Nhưng dòng sông một khi thay đổi tuyến đường, nguy hại ngàn dặm, dân chúng phải gặp tai ương.

Lúc này, phía trước dâng lên một luồng khói đen, Hứa Thất An cố gắng nhìn về phía xa, phát hiện là một con thuyền thuyền nhỏ ngừng ở bên bờ, vài người đang đốt hàng hóa.

"Có chuyện gì vậy? Vì sao phải đốt hàng hóa?" Hứa Thất An trầm giọng hỏi.

Phản ứng đầu tiên của hắn là có người làm xằng làm bậy, hủy hoại hàng hóa nhà buôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.