Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 297: Kiểm tra thực hư sà lan (1)



Nhưng hắn không lỗ mãng làm ra phán đoán, bởi vì kênh đào thường xuyên có thủy tặc làm loạn, đám lại viên cũng có khả năng là vừa mới đánh lui đạo tặc ý đồ cướp bóc.

"Đó là thuyền gì, vì sao nhìn không giống như thuyền chúng ta?" Hứa Thất An nhìn quan thuyền càng ngày càng gần, thuận miệng hỏi đồng nghiệp bên cạnh.

Ở đây các Đồng la kinh nghiệm phong phú, kiến thức rộng rãi, phân biệt một chút liền hồi đáp: "Đó là sà lan, nhìn cột cờ thì có vẻ là đến từ Vũ châu."

Sà lan là loại thuyền lớn, có nhiều tác dụng, thường để vận chuyển hàng hóa.

Hứa Thất An "ồ" một tiếng, ánh mắt tinh tế quan sát, tiếp tục hỏi: "Ở xung quanh Vũ châu có thủy phỉ náo loạn không?"

Tống Đình Phong cười hẳn lên, tay khoác lên bả vai Hứa Thất An: "Nơi này cách Vũ châu lộ trình nửa ngày, ngươi từng thấy bọn giặc nào chặn đường đánh cướp ở cửa nha môn chưa?"

"Vậy không sai được." Hứa Thất An gật gật đầu, giống nhau xác định một chuyện.

"Cái gì không sai được?"

"Sắp có công huân không sai được." Hắn nhìn Tống Đình Phong, thấy hai thuyền sắp ngang qua nhau, nhanh chóng nói: "Đình Phong, lập tức về khoang thuyền đi tìm Khương Kim la, nói là có chuyện gấp."

Tiếp theo hắn đảo mắt nhìn qua bảy tám vị Đồng la, trầm giọng nói: "Thuyền kia có vấn đề, các ngươi đi theo ta hành động."

Nói xong, hắn quay mặt nhìn chiếc sà lan kia, quát to: "Dừng thuyền!"

Thanh âm cuồn cuộn, quanh quẩn khắp mặt sông.

Những lại viên ở trên thuyền lại không hề để ý tới, làm bộ không nghe thấy. Thậm chí có thuyền viên yên lặng điều chỉnh góc độ con buồm, sà lan dần dần rời xa quan thuyền của Đả Canh Nhân.

Chuyện gì xảy ra? Những Đồng la cũng nhận ra điểm không thích hợp, còn chưa chờ bọn hắn mở miệng, liền thấy Hứa Thất An đạp chân lên lan can bảo hộ, làm nó "rắc rắc" một tiếng gãy nát, cả người hắn giống như đạn pháo bắn đi.

Trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy chục mét, vững chắc đáp lên mặt sàn của con thuyền kia.

"Rắc rắc..."

Thanh âm lan can gãy nát vang lên không dứt, bảy tám vị Đồng la liên tiếp nhảy lên, dựa vào sức lực khoa trương cùng khí cơ và sức bật nhảy, cũng nhảy lên sà lan.

Nhìn thấy đám Đồng la "Xâm nhập" sà lan, sắc mặt mấy lại viên trên tàu khẽ biến, lặng lẽ nắm lấy chuôi đao sau thắt lưng.

"Mấy vị đại nhân..." Trong khoang thuyền có một người đàn ông để râu quai nón chạy ra, mặc quan phục nha môn, đội mũ cao, dưới chân đeo ủng đen dài.

Hắn nhìn quanh đám Đồng la, ôm quyền nói: "Có chuyện gì từ từ nói."

Hứa Thất An im lặng, cẩn thận quan sát vẻ mặt cùng động tác nhỏ nhất của bọn họ, còn Chu Quảng Hiếu trầm giọng hỏi:

"Các ngươi là người thuộc nha môn nào?"

"Ty chức là Bộ đầu nha môn bảo vệ thuyền vận chuyển đường thủy, hộ tống một đợt quặng sắt vào kinh." Người đàn ông râu quai nón trả lời. Bọn họ mặc trên người quan phục, hoa văn là hình sóng nước, đúng là trang phục nha môn thuỷ vận.

Vũ châu thừa thãi quặng sắt, diêm cùng sắt đều là những loại tài nguyên quý giá để phát triển quốc gia, nói thông tục một chút chính là tài nguyên chiến lược, cũng là một nguồn tài chính không nhỏ.

Đối với cái này, các Đồng la cũng không bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Hứa Thất An. Không rõ ràng vì sao hắn bỗng nhiên lại muốn chặn con thuyền này.

Hứa Thất An híp mắt, chú ý tới một cái chi tiết, chiếc sà lan còn đang di chuyển, không thả neo.

"Quảng Hiếu, cho thuyền dừng lại." Hứa Thất An trầm giọng nói.

Chu Quảng Hiếu lúc này đi tới đuôi thuyền, đá cái neo to lớn rất nặng xuống nước, sà lan chậm rãi dừng lại.

Đợi đồng nghiệp quay về, Hứa Thất An chất vấn: "Vừa rồi vì sao không ngừng thuyền?"

"Cái này...." Người đàn ông râu quai nón lộ vẻ mặt khó xử, thấp giọng nói: "Các đại nhân xin chờ một lát."

Hắn quay về khoang thuyền, rất nhanh đem ra mấy tấm ngân phiếu đã gấp xong, không để lại dấu vết đưa qua, cười làm lành nói:

"Ty chức biết mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần nhìn thấy các đại nhân nha môn Đả Canh Nhân đều phải hiếu kính.... Ty chức vừa rồi không hiểu chuyện, muốn lừa dối đi qua, tội đáng chết vạn lần, xin các đại nhân thứ tội cho."

Hứa Thất An liếc mắt nhìn hắn một cái, đều là ngân phiếu năm mươi lượng, tổng cộng chừng ba trăm lượng.

Hắn cho rằng mình ngăn cản con thuyền, là vì thu tiền hối lộ? Lúc này các Đả Canh Nhân mới phản ứng lại, vừa bực mình vừa buồn cười.

Đả Canh Nhân tuy rằng không phải rất sạch sẽ, nhưng cũng không quá đáng tới mức này. Nhưng danh tiếng của Đả Canh Nhân xác thực không tốt, cái này phải quy công cho đám quan văn ngày qua ngày liên tục hắt tới nước bẩn, đắp nặn hình tượng Đả Canh Nhân trở thành ưng trảo của Ngụy Uyên, giết hại trung thần, ăn hối lộ trái pháp luật.

Sở trường của người đọc sách chính là dùng bút để xoay vần lòng người theo ý muốn.

"Trữ Yến..." Chu Quảng Hiếu cau mày, đưa ánh mắt nhìn tới Hứa Thất An.

Bao gồm hắn, các Đồng la đều không tin Hứa Thất An vì kiếm chút bạc mà chặn lại sà lan, đây không phải hành vi mà một người từng vì một cô gái không quen biết mà chém cấp trên sẽ làm, cái khác không đề cập tới, nhưng nhân phẩm là đáng tin tưởng.

Người đàn ông râu quai nón thấy thật lâu không có người tiếp nhận ngân phiếu, trong lòng trầm xuống, hắn không biết là mình ứng đối có vấn đề gì, nhưng tựa như đám người Đả Canh Nhân này không dễ mua chuộc.

"Đưa ta đi vào khoang thuyền nhìn xem." Hứa Thất An tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt người đàn ông râu quai nón.

Lúc này, Hứa Thất An đứng phía trước toàn bộ Đồng la, tay phải lơ đãng đặt ở sau người, nhanh chóng ra hiệu.

Ra hiệu rất nhanh và ẩn nấp, nhưng các Đồng la phía sau đều lặng yên biến thành căng thẳng.

Đây là một phương thức giao tiếp chuyên nghiệp dành cho người điếc ở nha môn Đả Canh Nhân, ý tứ là: chuẩn bị hành động.

"Đưa ta đi kiểm tra một phen." Hứa Thất An đưa ra yêu cầu.

"Vâng, mời ngài." Người đàn ông râu quai nón trực tiếp đáp ứng.

.... Đáp ứng sảng khoái như vậy? Bình thường mà nói, hẳn là phải kháng nghị một câu”Chuyện thuỷ vận không do Đả Canh Nhân quản” mới phải.

Ừm, cũng có thể là hắn đã sớm giải quyết dấu vết... Hứa Thất An nói thầm, dẫn các đồng nghiệp đi theo người đàn ông râu quai tiến vào, theo cầu thang rất hẹp vào trong khoang thuyền.

Từng ngọn nến thắp sáng, người đàn ông râu quai nón dẫn đám người Đả Canh Nhân kiểm tra thực hư một đống thùng hàng chất đầy quặng.

Một Đồng la cầm lên một mảnh vụn quặng sắt, chậc lưỡi nói: "Đều là quặng sắt chất lượng cao, đã trải qua sàng lọc kỹ càng."

Người đàn ông râu quai nón cười ha hả vài tiếng, xem như đáp lại.

Vị Đồng la kia tỏ vẻ như thường bỏ xuống miếng vụn quặng sắt, dùng vỏ đao chạm nhẹ thắt lưng của Hứa Thất An, ánh mắt ra hiệu một chút.

Hứa Thất An nói: "Các ngươi tiếp tục kiểm tra cho ta."

Hắn cùng với Đồng la đi đến một bên, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Đồng la hạ giọng: "Khoáng thạch làm rất tinh tế, phẩm chất quá mức xuất sắc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.