"Thanh Châu và Vân Châu là châu cùng cấp bậc, Dương Bố Chính Sứ chưa chắc sẽ tiếp nhận vụ án này. Ừm, bản quan là Tuần Phủ Vân Châu, tam ti Vân Châu đều phải nghe lệnh của ta. Phu nhân có gì oan khuất thì cứ nói đừng ngại."
Thì ra không chỉ nữ nhân trời sinh giỏi diễn kịch, quan lại cũng không khác bao nhiêu.... Hứa Thất An im lặng lẽ đứng xem, để cho Trương Tuần Sứ biểu diễn.
Dương Oanh Oanh do dự một lát, nhìn Trương Tuần Phủ hỏi: "Đại nhân, dân phụ có thể xem văn thư bổ nhiệm của ngài không, không thì quan ấn cũng được."
Lời này vừa nói ra, Trương Tuần Phủ cùng Đả Canh Nhân đồng thời nhíu mày.
Đám người Đồng la Ngân la không khỏi cầm lấy chuôi đao, nhìn kỹ Dương Oanh Oanh.
Cái này không phải lời một dân phụ bình thường có thể nói ra, cho dù nàng từng là phu nhân quan lại.
Nàng rất hiểu quan trường.... Hứa Thất An cũng cầm lấy chuôi đao, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Oanh Oanh, trên người nữ nhân này không hề có chút khí cơ dao động, phần thân thể lộ ra ngoài cũng không giống như luyện võ.
Nhưng cũng chỉ có thể loại trừ việc đối phương là võ giả, hệ thống khác có rất nhiều thủ đoạn, không thể khinh thường.
Trương Tuần Phủ không để lại dấu vết lui về phía sau hai bước, nói: "Làm phiền Khương Kim la lấy ra văn thư cùng quan ấn của bản quan."
Đồ sợ chết... Khương Luật Trung liếc mắt nhìn hắn một cái, mang tới văn thư cùng quan ấn.
Trương Tuần phủ không tiếp nhận, tự động xem nhẹ ánh nhìn ra hiệu của Khương Luật Trung, nhìn về phía Dương Oanh Oanh: "Bản quan niệm tình ngươi từng là một phu nhân, cho phép ngươi xem xét."
Khương Luật Trung đành phải tiến lên, đưa tới văn thư cùng quan ấn.
Dương Oanh Oanh nhìn kỹ hồi lâu, thật ra nàng cũng là lần đầu tiên xem văn thư bổ nhiệm, ánh mắt tìm thấy được hai chữ "Vân Châu", "Tuần Phủ", sau đó nhìn đến con dấu đỏ rực, thế là không còn nghi ngờ.
Tới bây giờ, đối phương nguyện ý bỏ ra nhiều thời gian như vậy với nàng, thật ra cũng là một loại thành ý.
Dương Oanh Oanh quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Dân phụ Dương Oanh Oanh, vốn là một cô gái ở Giáo Phường Ti Vân Châu, mấy năm trước quen biết rồi nảy sinh tình cảm với Chu đại nhân, được chuộc khỏi nơi cũ, hầu hạ bên cạnh Chu đại nhân...."
Mọi người ăn ý lộ ra vẻ mặt "thì ra là thế".
... Thì ra là như vậy, khó trách so với phụ nữ tầm thường có kiến thức hơn nhiều, còn biết xem văn thư cùng quan ấn. Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ.
Ở thời đại này, những cô gái cao cấp trong Giáo Phường Ti đều có văn hóa rất tốt. Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, tinh thông đủ bề.
Dương Oanh Oanh nói đơn giản vài câu về quan hệ của mình và Chu Mân, thản nhiên nói ra chuyện mình được Chu Mân nuôi ở bên ngoài, phải cách một đoạn thời gian mới có thể gặp gỡ một lần.
"Đoạn thời gian trước, Chu đại nhân bỗng nhiên tìm đến dân phụ, giao một vật cho ta, hắn nói mình sắp tới có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nếu thật sự gặp bất trắc, thì ta phải lên ngựa chạy trốn, sau đó nghĩ biện pháp rời khỏi Vân Châu, giao vật ấy cho Bố Chính Sứ Thanh Châu Dương đại nhân.
"Không bao lâu sau, dân phụ liền thu được tin tức Chu đại nhân qua đời...." Nước mắt Dương Oanh Oanh rơi lã chã, khóc không thành tiếng:
"Dân phụ vừa buồn thương vừa sợ hãi, không dám tiếp tục ở lại chỗ cũ, ẩn mình trong nhà một vị tỷ muội, nhờ nàng tìm hiểu tin tức.
"Cứ vậy qua một thời gian, người tỷ muội kia nói cho ta biết, thương đội Triệu gia sắp tới muốn đi Thanh Châu, ta liền mượn nàng hai mươi lượng bạc, mua một con ngựa, theo thương đội rời khỏi Vân Châu...."
Còn chuyện sau đó mọi người đều đã biết.
Hứa Thất An thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt Dương Oanh Oanh lần này rất chân thật, ánh mắt ngập nước, thanh âm bi thiết, tràn ngập cảm xúc.
Không nhìn ra sự giả bộ.
Vì thế hắn lại tìm kiếm dấu vết từ lời nói của Dương Oanh Oanh —— Chu Mân dù chết cũng không bại lộ thân phận gián điệp Đả Canh Nhân của hắn, giao tín vật cho người có thể tin cậy quản bảo. Cái này chứng tỏ Chu Mân là một gián điệp đủ tư cách.
Nếu hắn dễ dàng thông báo thân phân, ngược lại sẽ biến thành khả nghi.
Về phần vì sao phải đi Thanh Châu tìm Tử Dương cư sĩ, mà không phải châu liền kề khác, Hứa Thất An phán đoán là, Chu Mân không tin ai, chỉ tin vị đại nho thư viện Vân Lộc này.
Đầu tiên, so sánh với người đọc sách bình thường, đại nho thư viện Vân Lộc bởi vì hệ thống tu hành mà nhân phẩm càng đáng tín nhiệm. Dù sao kẻ bụng dạ xấu xa sẽ không thể theo được hệ thống nho gia.
Tiếp theo, người đọc sách xuất thân thư viện Vân Lộc và Quốc Tử Giám có tranh đấu về đạo thống, theo nguyên tắc kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, tìm Tử Dương cư sĩ là lựa chọn chính xác.
Dương Oanh Oanh dùng sức gật đầu: "Cái này đã thực rõ ràng rồi còn gì, cầu xin đại nhân làm chủ cho phu quân ta."
"Cái này...." Trương Tuần Phủ trầm ngâm một lát: "Tốt, bản quan đáp ứng ngươi, ngươi lấy ra đồ vật mà Chu n để lại cho ngươi đi."
Dương Oanh Oanh lập tức dập đầu: "Tạ đại nhân."
Hứa Thất An không khỏi nổi lên vài phần kính trọng, lão Trương quả không phải hạng tầm thường, lăn lộn nhiều năm trong quan trường, đi theo làm việc cho Ngụy Uyên, bụng dạ thâm trầm.
Dương Oanh Oanh đứng thẳng dậy, đưa tay vào trong người, lấy ra nửa khối ngọc bội, hai tay dâng lên: "Cái này là đồ vật đêm đó Chu đại nhân giao cho dân phụ."
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên ngọc bội.
Đó là một khối ngọc bội nửa hình tròn, cả vật thể trong sáng màu xanh lục, nó vốn phải là một khối ngọc hình tròn, nhưng bị vật sắc chặt đứt ngay giữa, một chia thành hai.
Khương Luật Trung tiếp nhận ngọc bội, giao cho Trương Tuần Phủ, mà Trương Tuần Phủ lại cầm trong bàn tay vuốt ve, trầm ngâm không nói gì.
"Cái này là tín vật gì sao?" Khương Luật Trung thấp giọng hỏi, hắn nói xong, nhìn về phía Hứa Thất An, trưng cầu ý kiến.
Trương Tuần Phủ cũng nhìn qua.
Nhìn ta làm cái gì, lão tử biết tra án, nhưng không phải nhà bói toán.... Hai người các ngươi không chút che giấu ý tưởng muốn biến ta thành công cụ hình người.... Hứa Thất An trầm ngâm nói: "Đi tới Vân Châu trước, đoán mò có ích lợi gì?"
Trương Tuần Phủ vừa thu lại ngọc bội, vừa dặn dò các tướng sĩ: "Tiếp tục đi về phía trước, hướng tới Vân Châu."
Đào hầm vùi lấp thi thể tại chỗ, mang những người may mắn còn sống và hàng hóa đi theo, đội ngũ tiếp tục khởi hành, theo quan đạo tới Vân Châu.
....
Ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, ấm áp vui vẻ, sáng hôm nay, Hoài Khánh chấm dứt luyện kiếm, đang muốn kêu cung nữ chuẩn bị nước ấm, quay đầu nhìn lại liền thấy hai cung nữ ngồi ở lương đình chơi cờ.
Hoài Khánh nhíu mày, không phải là bất mãn khi thấy cung nữ chơi cờ, mà là các nàng căn bản không biết chơi cờ.