Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 338: Dư âm bi văn (2)



Ngụy Uyên nhìn hắn một cái, khép lại mật thư, rót chén trà cho mình, nói bằng giọng điệu thảnh thơi: "Không có gì, một chuyện nhỏ mà thôi."

Một chuyện nhỏ? Ngươi vừa rồi đã sắp há mồm dại ra... Đám người Kim la nói thầm trong lòng.

Sau đó, bọn họ nhận thấy được cảm xúc Ngụy Uyên có chút biến hóa, tuy vẫn là gió nhẹ mây bay, nhưng vừa rồi là bình tĩnh trước khi bão táp tiến đến, mà hiện tại là ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi qua.

Xem ra mật thư viết tin tức tốt.... Đến tột cùng viết cái gì? Nam Cung Thiến Nhu hiếu kỳ hỏi: "Nghĩa phụ, trong mật thư nói cái gì?"

Ngụy Uyên nở nụ cười từ đáy lòng, "Hứa Thất An đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh, mật thư do Khương Luật Trung gửi về khi ở biên giới Vân Châu, lúc này, hẳn là đã thành công tấn thăng Luyện Thần Cảnh."

Không có khả năng... Nam Cung Thiến Nhu suýt nữa hô lên thành tiếng.

Hứa Thất An vừa gia nhập Đả Canh Nhân, trong trắc nghiệm vấn tâm quan, thành công khiến nghĩa phụ chú ý. Lúc ấy, hắn và Dương Nghiễn cũng có mặt.

Có thể nói, Nam Cung Thiến Nhu nhìn Hứa Thất An một đường trưởng thành, rõ ràng nền móng của hắn nhất.

Khi người này trở thành Đả Canh Nhân, hắn vẫn còn là một Luyện Tinh Cảnh đỉnh phong, đối với Nam Cung Thiến Nhu, hắn nhỏ yếu đến mức thổi phù một hơi là có thể giết chết.

Tuy nghĩa phụ nói kẻ này có tiềm lực thật lớn, Nam Cung Thiến Nhu cũng tán đồng, nhưng hắn vẫn rất bất ngờ.

Chưa đủ hai tháng, cửu phẩm Luyện Tinh Cảnh lại thành thất phẩm Luyện Thần Cảnh. Đã chạm đến tiêu chuẩn của Ngân la cấp thấp nhất.

"Dương Nghiễn nếu ở chỗ này, chắc khóe miệng đã há đến tận mang tai..." Nam Cung Thiến Nhu cảm thấy ghen tị.

Cũng ghen tị trong lòng còn có Trương Khai Thái ngưng luyện kiếm ý, hắn trước kia muốn mời chào Hứa Thất An tới dưới trướng, phương pháp hắn đã nghĩ xong rồi —— bạc trắng và mỹ nhân.

Nhưng ngại vì mặt mũi Kim la, không dám thực thi.

"Thiên phú của Hứa Thất An vậy mà nổi trội xuất sắc như thế? Chỉ sợ không bao lâu sau, nha môn chúng ta lại xuất hiện thêm một vị Kim la."

"Cũng may, cũng may hắn không bị giết trong sự kiện tên họ Chu kia."

Ở đây, các Kim la vô cùng khiếp sợ, khó nén được cảm xúc vui sướng.

Nếu nha môn Đả Canh Nhân lại xuất hiện một vị võ giả tứ phẩm, chỉnh thể lực ảnh hưởng, thực lực đều sẽ tăng thêm một bậc.

Cao phẩm vũ phu khó tìm, tự bồi dưỡng từ thế lực của mình lên cao phẩm lại khó càng thêm khó.

Ở đây trừ Nam Cung Thiến Nhu ghen tị, thái độ của các Kim la còn lại đối với việc này đa số là thổn thức cảm khái.

Đây là chỗ tốt của việc được người khác đánh giá tốt nhân phẩm, một Đả Canh Nhân hành xử quang minh chính đại có điểm mấu chốt nhân trở thành võ giả cao phẩm, sẽ càng làm cho người khác nguyện ý tiếp nhận.

Nếu là một tiểu nhân âm hiểm tấn thăng cao phẩm, bọn họ sẽ không tự giác cảm thấy kiêng kị. Mà nếu là Hứa Thất An thì không cần như thế, hắn vì một cô gái không quen biết mà rút đao chém cấp trên, đổi thành một góc độ khác, cái hắn bảo vệ thật ra là điểm mấu chốt trong lòng hắn.

Còn tiếp tục như vậy, đoán chừng nghĩa phụ sẽ thu hắn làm nghĩa tử... Dương Nghiễn ngốc nghếch kia sẽ không tranh giành tình cảm với mình, nhưng tên Hứa Thất An lại rất láu cá.... Nam Cung Thiến Nhu cảm thấy chua chát.

Ngụy Uyên nhìn mọi người, phất tay nói: "Lui ra đi, ta không muốn thấy sai lầm tương tự tiếp tục phát sinh. Thiến Nhu, đi chuẩn bị xe ngựa, theo ta vào cung."

Chỉ nửa canh giờ nữa chính là tiểu triều.

Nguyên Cảnh Đế không vào triều sớm, bởi vì thời gian xung đột với lúc hắn đả tọa ngộ đạo. Chỉ luôn mở tiểu triều, nhưng lại không thường xuyên.

Lần tiểu triều trước đã là bốn ngày trước.

....

Bánh xe nghiến lên trên con đường cái trải đá, Nam Cung Thiến Nhu dùng sức nắm dây cương ngựa, xe ngựa dừng lại ở cửa cung thành.

Sau khi xe dừng lại, hắn nghênh đón Ngụy Uyên xuống xe, cuối cùng giao dây cương ngựa cho Kim ngô vệ thủ thành, đuổi theo bóng lưng đại áo xanh.

Ngự thư phòng, Nguyên Cảnh Đế tóc đen nhánh ngồi ở trên ghế lớn, đảo mắt nhìn qua các đại thần, dùng thanh âm không chút cảm tình nói:

"Bố Chính Sứ ti Vũ Châu gửi tới tấu chương, trẫm đã để nội các sao chép cho các ái khanh mỗi người một phần, bây giờ mọi người đều cầm nó trong tay, trẫm muốn biết suy nghĩ của các ngươi."

Hộ bộ Thượng Thư dẫn đầu bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: "Thần nghĩ cái này chỉ là chuyện xấu của riêng Vũ Châu, Trương Hành Anh mở miệng nói nha môn thủy vận tất cả các châu trong Đại Phụng đều có mật thám, lời này hoàn toàn vô căn cứ."

Công bộ Cấp sự trung phụ họa nói: "Trương Hành Anh nói chuyện mà thiếu đi chứng cớ, không đáng tin, chỉ cần tra rõ nha môn thủy vận Vũ Châu là được."

Lại có nhiều vị quan viên đứng ra tán thành, thái độ thực rõ ràng: không tra nha môn thủy vận.

Hai chữ thủy vận, từ xưa đến nay đều phiền toái, nó liên quan tới lợi ích của nhiều tập thể, từ kinh thành đến địa phương, từ triều đình, cho tới giang hồ, rắc rối phức tạp. Liên lụy rất nhiều điều.

Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía Thủ Phụ đương triều, "Vương ái khanh cảm thấy thế nào?"

Thủ Phụ đại nhân chắp tay: "Thần cho rằng tra rõ thủy vận Vũ châu là đủ."

"Ngụy Uyên, ngươi có ý kiến gì?" Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía đại áo xanh.

"Thần và Thủ Phụ đại nhân nhất trí với nhau." Ngụy Uyên đáp lại.

Các quan viên thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú Ngụy Uyên.

Vương Thủ Phụ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Ngụy Uyên, vừa có chút ăn ý, vừa có chút thất vọng. Thời điểm mấu chốt như kinh sát, ai dám đưa ra yêu cầu tra rõ nha môn thủy vận là tự chặt mất con đường làm quan ở Đại Phụng.

Hai đối thủ cũ sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, nhưng lại hy vọng đối phương phạm sai lầm.

Nguyên Cảnh Đế gật gật đầu, ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra vui giận, tiếp tục nói:

"Bố Chính Sứ Thanh Châu truyền tới một chuyện, Dương Cung lập bia đá ở các nha môn lớn Thanh Châu, trên bia đá viết: Nhĩ thực nhĩ lục, dân chi dân cao. hạ dân dịch ngược, thượng thiên nan khi.

"Bố Chính Sứ ti Thanh Châu cho rằng, bài thơ này tràn ngập ý cảnh, có tác dụng cảnh báo bách quan, đề nghị triều đình cho các châu noi theo, lập bia đá.

"Các vị ái khanh cảm thấy thế nào?"

Trong ngự thư phòng, các đại thần xôn xao hẳn lên, ghé đầu ghé tai thảo luận.

"Thơ hay, thơ hay!" Một vị Cấp sự trung phấn chấn bước ra khỏi hàng, hô to nói: "Thơ này quả thực quá hay, tuyệt không thể tả, đây mới là thơ Đại Phụng ta nên có, mà không phải "Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", hoặc là "Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà".

"Thần nhiệt huyết sôi trào, khẩn cầu bệ hạ truyền lệnh các châu noi theo, lập bia đá ở các đại nha môn."

Lời nói của vị Cấp sự trung này được các đại thần phụ họa, không liên quan tranh đấu ích lợi, không liên quan tranh đấu đảng phái, các đại thần đều dũng cảm lên tiếng, phát biểu ý kiến của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.