Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 49: Khuyên học



Sau khi Hứa Thất An điểm danh kết thúc, đến hậu đường hướng Chu huyện lệnh xin nghỉ, lão Chu rất sảng khoái đáp ứg.

Vội vàg quay về Hứa phủ, mở cửa phòng Nhị lang, hai huynh đệ hiểu trog lòng không nói ra gật gật đầu. Hứa Nhị lang bưng ra một bộ nho sam màu trắng đã sớm chuẩn bị sẵn, che kín hoa văn đám mây màu xám nhạt.

Hứa Thất An nhìn bộ áo bào màu thiên thanh hoa văn đám mây chìm kia trên người tiểu lão đệ, đề nghị: “Bộ này trên người Nhị lang đẹp, chúng ta đổi chút.”

Hứa Tân Niên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đó giống như lại nói: ngươi ăn cứt đi.

Đối với một vị võ phu Luyện Tinh cảnh mà nói, nho sam thư sinh thật sự không vừa người, cơ bắp no đủ, dáng người ngang tàng, sẽ mang nho sam rộng thùng thình đắp căng lên.

Mà thẩm mỹ của người đọc sách là: hai tay áo bay bay, vạt áo tung bay.

Hai huynh đệ rời khỏi Hứa phủ, bỏ ba lượng bạc thuê hai con ngựa lông vàng đốm trắng, nhanh như điện chớp rời khỏi kinh thành.

Mục đích chuyến này của bọn họ là Thanh Vân sơn ngoại ô kinh đô sáu mươi dặm, trog núi có thư viện, thư viện Vân Lộc nổi tiếng thiên hạ!

Thanh Vân sơn ban đầu không tên là Thanh Vân sơn, tên cụ thể đã quên, từ khi thư viện Vân Lộc đặt ở đây, tiếng đọc sách văng vẳng không dứt, thanh khí ngút trời lượn lờ.

Liền đổi tên thành “Thanh Vân sơn”.

Hai người chạy song song ở trên đườg cái, một canh giờ sau, Hứa Thất An dõi mắt trông về phía xa, mơ hồ thấy đường nét Thanh Vân sơn, cùng với quần thể kiến trúc thư viện nhỏ bé như hạt đậu.

“Từ Cựu, ca ca vẫn luôn rất tò mò.”

Hứa Thất An chậm lại tốc độ ngựa, chờ sau khi đường đệ cũng ghìm cương ngựa theo, hai con ngựa từ phi nhanh sửa thành chạy chậm.

“Đệ nói thánh nhân là nhất phẩm sao?”

Hắn vô cùng tò mò đối với các hệ thống lớn của thế giới này, đáng tiếc thiếu con đường tìm hiểu.

Hứa Tân Niên cao ngạo nâng cằm lên: “Huynh cảm thấy ta sẽ biết?”

Ngươi không biết thì không biết, vẻ mặt kiêu ngạo như vậy làm gì... Hứa Thất An trợn mắt, tiếp tục nói:

“Vậy thánh nhân sống bao lâu, đệ biết không?”

Hứa Tân Niên gật gật đầu: “Hưởng thọ 82 tuổi.”

Đường đường thánh nhân, người khai sáng Nho đạo, cho dù không có nhất phẩm cũng sẽ không kém, chỉ sống 82 tuổi?

Được rồi, đối với người thường thời đại này mà nói xem như thọ, nhưng thế giới này giá trị vũ lực bất thường nha.

Ngay cả thánh nhân cũng không thể kéo dài tuổi thọ?

Ừm, không thể vội vàng kết luận, dù sao tin tức ta hiểu biết quá ít...

“Thư viện Vân Lộc không thu lưu người ngoài, đây là quy củ, cho dù là đệ cũng không cách nào khiến lão sư đồng ý.” Hứa Tân Niên nói:

“Đại ca thực có nắm chắc?”

Hứa Thất An lắc đầu: “Việc do con người.”

Bọn họ quyết định ở trước khi triển khai hành động, mang nữ quyến trong nhà đưa đến thư viện Vân Lộc, như vậy cho dù thực bị Hộ bộ thị lang trả thù, thư viện Vân Lộc cũng có thể che chở nữ quyến Hứa phủ.

Vụ án bạc thuế thiếu chút nữa khiến ta vào hòm, chuyện vớ vẩn này không thể bỏ qua được... Ài, xử lý không tốt, lại là một lần nguy cơ diệt môn... Hứa Thất An kẹp bụng ngựa, mang Hứa Tân Niên bỏ lại phía sau, đạp bụi mà đi.

Hứa Tân Niên không phục, vung roi ngựa, triển khai đua với anh họ.

...

Thanh Vân sơn đã không hùng khởi cũng không tú lệ, nếu không có thanh khí ngút trời, cũng không khác gì với núi hoang dã bình thường.

Trong núi có viện, có lầu các, có quảng trường, có thác nước... Đường nhỏ trải phiến đá tựa như mạng nhện, mang những nơi này xâu chuỗi cùng một chỗ.

Trong một tòa lầu các bên vách đá, nhã gian lầu hai, một bên dựa vào vách đá không có tường, đứng ở bên hành lang, có thể nhìn ra xa đồng bằng mênh mông, cùng với đường nét núi xa.

Đại danh thủ quốc gia Lý Mộ Bạch thề không bao giờ chơi cờ nữa, tay cầm quyển sách, đứng ở bên hành lang, nghe hai vị bạn tốt phía sau kịch liệt tranh luận:

“Một bước này ta đi nhầm, ta muốn đánh lại, ta mặc kệ.”

“Cờ đánh rồi không hối hận, đây là quy củ.”

“Thánh nhân viết: biết sai liền sửa, thiện lớn cỡ nào.”

“Thánh nhân là ý tứ này sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

“Lão tặc, ngươi muốn luận đạo với ta? Vậy được, chúng ta hôm nay chỉ có một người có thể sống rời khỏi.”

“Lão phu cũng không phải ăn chay lớn lên.”

Lý Mộ Bạch lắc lắc đầu, “Hai tên đánh cờ dở.”

Hai vị phía sau, một vị trong đó là đại gia binh pháp Trương Thận, một vị khác lão giả mặc áo bào đen, râu dài để đến ngực.

Trần Thái, tự Ấu Bình, một trong bốn đại nho của thư viện Vân Lộc.

Bốn vị đại nho đều có đặc sắc, Lý Mộ Bạch là cờ, Trương Thận tinh thông binh pháp, Tử Dương cư sĩ Dương Cung đảm nhiệm Thanh Châu Bố Chính Sứ, am hiểu nghiên cứu học vấn.

Mà vị Trần Ấu Bình này, có tài trị quốc,《 trị quốc kinh lược 》 rất được theo đuổi ở quan trường Đại Phụng.

Lý Mộ Bạch xoay người rời khỏi hành lang, quay về nhã thất, ngắt lời hai người khắc khẩu:

“Viện trưởng đâu?”

“Trưởng công chúa đến rồi, viện trưởng đang tiếp.” Trương Thận ánh mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, thuận miệng trả lời một câu.

Lý Mộ Bạch “Ồ” một tiếng, gật gật đầu.

Trần Thái thở dài nói: “Qua ba tháng nữa là kỳ thi mùa xuân, các học sinh của học viện hứng thú đọc sách cũng không cao, đêm qua ta đi ký túc xá dạo qua một vòng, người đốt đèn đọc sách ít ỏi không có mấy.”

“Chỉ có mấy ngọn đèn, chiếu cũng là bàn cờ...” Nói xong, đưa tay ở trên bàn cờ phủi một cái, gạt hết quân cờ, vô cùng đau đớn: “Mê muội mất cả ý chí.”

“Lão tặc vô sỉ!” Trương Thận giận dữ, thua chính là mê muội mất cả ý chí, thắng thì diễu võ dương oai, “Ngươi cùng Lý Mộ Bạch giống nhau, khoomg dám chơi.”

“Có quan hệ gì với ta đâu!” Lý Mộ Bạch tức giận.

Nói đến đề tài này, ba vị đại nho chìm vào im lặng.

Học sinh Vân Lộc thư viện, con đường làm quan gian nan, cho dù thi đỗ cử nhân, tiến sĩ, cũng rất khó ở quan trường một bước lên mây, thường thường là bị phái đến thâm sơn cùng cốc làm quan, hoặc ném đến trong góc nào đó mốc meo.

Cái này đả kích thật lớn sự nhiệt tình khoa cử của các học sinh học viện.

Nhã thất lặng lẽ một lát, Trương Thận trầm giọng nói: “Tình trạng này không thể kéo dài, phải mang nhiệt tình khoa cử của các học sinh nâng lên.”

Sắc mặt Trần Thái nghiêm túc gật đầu: “Cho dù đau khổ chống đỡ, cũng phải chống đỡ tiếp, thư viện Vân Lộc không thể đứt con đường quan trường này.”

Lý Mộ Bạch trầm ngâm nói: “Mở lớp khuyến học đi, để viện trưởng ra mặt.”

Trương Thận cầm một quân cờ: “Viện trưởng quanh năm khuyến học, tiếng trống đầu hăng hái trống thứ hai là suy, không có hiệu quả quá lớn.”

Trần Thái vuốt râu nhíu mày, “Phải đổi phương thức mới mẻ độc đáo để học sinh tự phát chăm chỉ học tập, coi trọng kỳ thi mùa xuân.”

“Viết văn chương như thế nào?” Hắn đề nghị.

“Tốn sức chẳng được lòng.” Lý Mộ Bạch lắc đầu.

“Vậy cũng chỉ có thơ từ.” Trương Thận uống ngụm trà, nói: “Từ xưa thơ từ động lòng người, làm một bài thơ từ rung chuyển, so với mở lớp khuyến học hiệu quả tốt hơn nhiều.”

Nói xong, ba vị đại nho liếc nhau, cùng lắc đầu.

Đại Phụng nho lâm, thơ từ suy yếu đã lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.