Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 622: Tình báo đổi đan dược (1)



Hứa Thất An cõng Chung Ly đi về phía thủ vệ cửa thành.

Nơi đó buộc một con tuấn mã thân hình mạnh mẽ, đường cong uyển chuyển.

Đêm qua cùng đám người Kim Liên đạo trưởng cùng nhau ra khỏi thành, hắn cũng dẫn theo con ngựa cái nhỏ, giữa đường chuyển giao cho Ngự Đao vệ tuần tra, bảo bọn họ hỗ trợ gửi ở cửa thành, do binh lính thủ thành trông giữ.

“Con ngựa cái nhỏ, nam nhân của ngươi đã trở lại.”

Hứa Thất An xoa cổ con ngựa cái nhỏ, cởi bỏ dây cương, cùng Chung Ly cưỡi ngựa quay về nội thành.

Từ cửa ngoại thành đến nội thành Hứa phủ, đi đường phải đi đến nửa đêm, vẫn là cưỡi ngựa tương đối nhanh, Hứa Thất An may mắn mình có dự kiến trước.

Sử dụng đặc quyền Ngân la của mình mở cổng nội thành, quay về Hứa phủ đã là đêm khuya, Chung Ly đơn giản rửa mặt một lần, dùng gậy gỗ Hứa Thất An cho tự mình bó xương.

“Rất xin lỗi, đều là lỗi của ta, ngươi vốn có thể không chịu nỗi khổ này.” Hứa Thất An áy náy nói.

“Ngày mai mang ta về Ti Thiên Giám một chuyến, lão sư sẽ thay ta chữa khỏi cái chân bị thương.”

Chung Ly cúi đầu, xoa chân, nhỏ giọng nói: “Ta muốn mượn ngươi khí vận tránh né vận rủi, tự nhiên cũng phải đáp lại, dùng lời của ngươi để nói, đây là trao đổi đồng giá, pháp tắc không thay đổi của thuật luyện kim.”

“Chung sư tỷ thông tình đạt lý, thật sự là làm người ta quá cảm động rồi... Ừm, Chung sư tỷ mệt rồi sao?”

Chung Ly lắc đầu.

Bốp! Hứa Thất An mang một quyển sổ để trắng đặt ở trước mặt nàng, nói: “Nếu không mệt thì giúp ta đánh chữ đi, ta mang sư tỷ ngươi từ Tương thành cõng về kinh thành, mệt chết đi. Trao đổi đồng giá, pháp tắc không thay đổi của thuật luyện kim.”

Chung Ly ngây dại.

Hứa Thất An vừa đổ nước mài mực, vừa thúc giục: “Nhanh lên, ta từng đáp ứng công chúa, phải đưa truyện cho cô ấy. Ta cũng treo cô ấy một ngày rồi.”

“Ồ...”

Chung Ly yếu ớt đáp ứng một tiếng, chân thấp chân cao đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, thẳng sống lưng, cầm bút lông Hứa Thất An đưa.

...

Hôm sau, Hứa Thất An ăn mặc chỉnh tề, buộc chiêng đồng, treo bội đao, đưa Chung Ly về nhà mẹ đẻ.

Nhìn theo Chung Ly vào Quan Tinh Lâu, Hứa Thất An bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ngâm tụng thật dài:

“Hải đáo tẫn đầu thiên tác ngạn, thuật đạo tuyệt đính ngã vi phong.”

Dương sư huynh đổi câu treo cửa miệng rồi? Không phải, ngươi ở dưới Quan Tinh Lâu nói như vậy, có từng cân nhắc cảm thụ của giám chính không? Hứa Thất An hiện lên nụ cười nhiệt tình, quay người nói:

“Dương sư huynh, tìm ta chuyện gì?”

“Ngươi tối hôm qua tựa như xảy ra chút vấn đề, cần ta hỗ trợ xử lý một chút không.” Dương Thiên Huyễn lặng lẽ nói.

Hứa Thất An có loại cảm giác lưng phát lạnh, nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Thiên Huyễn.

Hắn lời này là có ý tứ gì? Hắn chỉ là ta hôm qua ở trong cổ mộ cướp lấy khí vận? Không có khả năng, Dương Thiên Huyễn sao có thể phát hiện khí vận cổ quái của ta.

Lúc kinh nghi bất định, chỉ thấy Dương Thiên Huyễn khoanh tay mà đứng, nói: “Ta chỉ là giúp lão sư truyền lời. Nói cho ta biết suy nghĩ của ngươi, ta đi trả lời.”

Ý nghĩ của ta chính là đánh ngươi một trận!!

Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.

“Không có gì ngoài dự liệu, có lẽ ta tối hôm qua về kinh, giám chính ở đài bát quái nhìn ra ta khác thường, không cần hoài nghi, một nhất phẩm thuật sĩ trèo cao nhìn xa, không có khả năng cho tới bây giờ mới phát giác.

“Giám chính bảo Dương sư huynh chuyển lời cho ta, nói cách khác, lão che chắn thiên cơ cho ta đã mất đi hiệu lực? Là bởi hôm qua bị khí vận đánh vào?

“Vậy ta khẳng định từ chối nha, Độ Ách La Hán về Tây Vực rồi, ta còn có lý do gì đi thừa nhận 404 đại pháp? Trong khoảng thời gian này ta đi câu lan mỗi một lần, trong lòng đều đang nhỏ máu. Không thể chơi miễn phí cuộc đời không có ý nghĩa.”

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An đưa ra câu trả lời của mình: “Không cần, thay ta cảm tạ giám chính.”

Khẽ kẹp con ngựa cái nhỏ, ‘cọc cọc cọc’ chạy đi.

Trên đường chạy tới nha môn, tắm rửa ánh sáng mặt trời sáng sớm, Hứa Thất An đột nhiên thấy một chiếc xe ngựa phía trước mất khống chế, con ngựa kéo xe tựa như bị k1ch thích, phát cuồng, lao thẳng về phía trước.

Xa phu dốc hết sức ngăn trở, kéo mạnh dây cương, mãi không thể ngăn cản con ngựa.

Xe ngựa mất khống chế húc một đứa con nít ở ven đường, nó đang ngồi xổm ven đường chơi đùa, người mẹ ở sạp bên cạnh chọn trang sức giá rẻ.

Dị biến đột phát, ai cũng chưa thể phản ứng lại, người mẹ trẻ tuổi nghe thấy người qua đường kinh hô, xoay đầu, thấy một chiếc xe ngựa lao thẳng về phía con trai.

Lập tức phát ra tiếng thét chói tai kinh sợ.

Đúng lúc này, một người trẻ tuổi mặc sai phục Đả Canh Nhân, lóe lên như quỷ mị, vươn tay đè ở trán ngựa.

“Hí hí...”

Ngựa hí lên, móng trước sụp xuống, mà người trẻ tuổi sai phục Đả Canh Nhân kia không chút dao động.

“Đa tạ đại nhân giúp đỡ, đa tạ đại nhân giúp đỡ.”

Người mẹ trẻ tuổi ôm lấy con trai, vui quá mà khóc, không ngừng khom người cảm tạ.

Người đi đường mắt thấy một màn này, bộc phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi vang dội.

“Đây không phải Hứa đại nhân sao? đây không phải anh hùng Đại Phụng chúng ta sao.”

Có người nhận ra hắn, ngạc nhiên lẫn vui mừng hô.

Nghe vậy, lại có dân chúng qua đường từng vây xem đấu pháp nhận ra Hứa Thất An, hô to: “Không sai, là Hứa đại nhân, là Hứa đại nhân.”

Phen này, dân chúng chưa từng xem đấu pháp, cũng biết vị Ngân la tuấn tú ra tay cứu người này, là anh hùng trong đấu pháp giành hết sự nổi bật, chèn ép sự kiêu ngạo của Phật môn.

Thì ra ta đã được hoan nghênh như vậy sao, được dân chúng kinh thành kính yêu như vậy... Hứa Thất An thổn thức, chắp tay ra hiệu, cưỡi lên con ngựa cái nhỏ rời khỏi.

Phía sau, tiếng hô to “Hứa đại nhân” xa xa truyền đến, kéo dài không thôi.

“Thế này có chút sướng, có câu nói như thế nào nhỉ, làm màu vốn là thiên thành, ngẫu nhiên mà được...” Hứa Thất An nghĩ.

Nhưng kế tiếp, hắn lại gặp một sự kiện trẻ em đi lạc, vì phòng ngừa gặp bọn buôn người, hắn ở tại chỗ chờ đợi người nhà đứa bé tìm đến, thu hoạch tràn đầy cảm tạ cùng người qua đường khen ngợi.

Một sự kiện bà cụ qua đường bị ngã, không ai đỡ. Hứa Thất An làm thanh niên năm tốt, gặp được chuyện như vậy tự nhiên không thể đứng nhìn, thu hoạch bà cụ cảm tạ cùng người qua đường khen ngợi.

Sau đó, Hứa Thất An ý thức được không thích hợp: “Vì sao ta đi đến nơi nào, liền làm màu đến nơi đó, cái này không khoa học nha. Đỡ bà cụ qua đường xong, có phải còn cần giúp Thu gia tiểu thư hay không?”

Ý niệm hiện lên, quả nhiên thấy bên đường một người phụ nữ tóc tai bù xù, khóc hu hu lao tới.

Một hán tử phía sau đuổi theo ra, giơ bàn tay đánh, ngoài miệng giận mắng:

“Đánh chết ngươi nữ nhân không biết xấu hổ này, đánh chết ngươi nữ nhân không biết xấu hổ này, lão tử lập tức viết giấy bỏ vợ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.