Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 637: Thẩm thẩm cùng Vương tiểu thư cách không giao thủ (2)



Tuy là đã phá quy củ, nhưng nắm bắt chừng mực tốt, thì có thể khiến ảnh hưởng của sự tình giảm đến thấp nhất.

Huống hồ, Tôn thượng thư quả thật không có chứng cớ, người cũng không phải Hứa Thất An hắn bắt. Vọng Khí Thuật của Ti Thiên Giám càng không sợ.

Trong vụ án Bình Dương quận chúa, Dự Vương chính là không có chứng cớ, con gái vô cớ mất tích, hắn ngay cả kẻ địch là ai cũng không biết.

Đương nhiên, sau khi sự việc xảy ra, Lương đảng trả giá là tịch thu tài sản chém cả nhà.

Chỉ cần hiệu quả tốt, cho dù là quy củ viết ở trong luật pháp Đại Phụng, cũng có người bí quá hoá liều, huống chi là quy tắc ngầm!

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An nhìn về phía Lệ Na cùng Hứa Linh m không tim không phổi ngồi ở một bên ăn bánh, nói: “Hôm nay các ngươi đừng ra ngoài, Lệ Na, ban ngày, an nguy của nữ quyến trong phủ phải dựa vào ngươi.”

“Được!” Lệ Na lập tức đáp ứng.

Tiểu hắc bì này tuy không quá thông minh, nhưng nàng biết đánh đấm... Hứa Thất An rất yên tâm đối với nàng.

Về phần bị quan trường cô lập, không nói đến Tôn thượng thư có thể mang chuyện này truyền ra hay không, cho dù truyền ra, hắn cũng không sợ, thân là tâm phúc của Ngụy Uyên, kẻ địch của hắn nhiều lắm.

Còn sợ bị cô lập?

Hứa Thất An cũng không là người đọc sách phải đi con đường làm quan, hắn là Đả Canh Nhân, hai bên tính chất khác nhau. Người trước cần thanh danh, cần quan trường tán thành.

Mà Đả Canh Nhân, không cần.

Ngụy Uyên còn, hắn còn, Ngụy Uyên ngã, hắn ngã.

Hứa Bình Chí mở mồm mãi, chưa phát biểu ý kiến, trong lòng buồn bã hơn nữa vui mừng, vui mừng là cháu trai đã trưởng thành, không là đứa nhóc ngày xưa mặc cho hắn vỗ ót nữa.

Buồn bã là không vỗ đầu được tiểu tử này nữa.

Thẩm thẩm vui quá mà khóc, kéo tay Hứa Thất An không bỏ ra: “Đại lang, trong nhà vẫn là cháu có tiền đồ nhất, không uổng phí thẩm thẩm vất vả bồi dưỡng cháu lớn lên.”

Không phải, thẩm thẩm nói lời này, lương tâm thật sự không đau? Hứa Thất An nghi hoặc nói.

Hứa Linh Nguyệt thấp giọng nói: “Vậy, vậy sau đó làm thế nào?”

Sự vui sướng của thẩm thẩm nhất thời đọng ở trên mặt, giật mình nhớ tới, đúng rồi, vẫn còn đoạn phía sau nữa.

“Ta sẽ nghĩ cách.” Hứa Thất An trầm giọng nói.

Bước thứ hai Ngụy Uyên dạy hắn, hắn tạm thời còn chưa muốn làm, chỉ là trong lòng có một ý niệm mơ hồ.

Tâm tình thẩm thẩm lập tức hạ thấp, kéo Hứa Linh m ra ngoài, ngón tay búp măng dùng sức dí vào đầu nó, cả giận nói: “Chỉ biết ăn ăn ăn, sinh ra con có ích gì, còn không bằng sinh con chuột.”

“Mẹ, con đói bụng mà.” Hứa Linh m ngẩng khuôn mặt nhỏ, tủi thân và uất ức nói.

“Bụng con có bao giờ ăn no?” Thẩm thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh ruột con cũng đại nạn tới nơi rồi, con còn ở nơi này ăn. Đồ không tim không phổi.”

Hứa Linh m nhìn Hứa Thất An: “Ại a không phải vẫn ổn sao, mẹ chính là không muốn cho con ăn, sau đó một mình giấu đi ăn vụng.”

Thẩm thẩm tức đến thân thể nhoáng lên một cái.

Hứa Thất An, Hứa Linh Nguyệt cùng Hứa Bình Chí có chút xấu hổ.

Lệ Na chọc chọc vào hông bạn ăn, thấp giọng nói: “Muội còn có một ca ca.”

Hứa Linh m nghĩ nghĩ, phát hiện mình quả thật còn có một ca ca, nhất thời “Ngao” khóc lên, bánh ngọt trong miệng rơi xuống.

Nó vừa mang bánh rơi ở trên quần áo, trên chân nhặt lên nhét về trong miệng, vừa khóc: “Nhị ca có phải cũng chết rồi hay không, con không muốn nhị ca chết, hu hu hu...”

Lúc này, lão Trương gác cổng tiến vào, nói: “Bên ngoài có một cô nương, nói muốn gặp Linh Nguyệt tiểu thư.”

Người một nhà nhất thời nhìn về phía Hứa Linh Nguyệt.

Người sau nhíu mày, “Cô nương nhà ai, tìm ta có chuyện gì?”

Lão Trương gác cổng lắc đầu.

“Mời nàng vào đi.” Hứa Linh Nguyệt nói.

Một lát sau, lão Trương gác cổng dẫn một vị cô nương xinh đẹp mặc váy mềm màu hồng tiến vào, nàng búi tóc nha hoàn, chất liệu quần áo mặc so với tiểu thư nhà giàu thông thường còn tốt hơn.

“Là ngươi?” Hứa Linh Nguyệt nhận ra nàng, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Tỳ tử tên Lan nhi, tiểu thư hôm nay muốn đến bái phỏng Linh Nguyệt tiểu thư, không biết Linh Nguyệt tiểu thư hôm nay có rảnh không?” Cô hầu gái xinh đẹp tự xưng Lan Nhi hành lễ.

“Đây là nha hoàn bên người Vương Tư Mộ tiểu thư, thiên kim của Vương thủ phụ.” Hứa Linh Nguyệt giải thích.

Nàng tin tưởng lấy trí tuệ đại ca, nhất định có thể nghe ra ý ở ngoài lời.

Nha hoàn của con gái Vương Trinh Văn? Nàng phái người đến phủ làm chi, đến châm chọc khiêu khích? Bởi vì bị Nhị lang ảnh hưởng, Hứa Thất An cũng cảm thấy Vương Tư Mộ là vui sướng khi người gặp họa, bỏ đá xuống giếng.

Nhất thời có chút căm tức.

Một nữ tử nho nhỏ lại kiêu ngạo như thế... Ta có thể kiên quyết quán triệt tư tưởng nhân loại thời đại mới nam nữ ngang hàng, đánh trà xanh lại sẽ không nương tay... Hứa Thất An hừ lạnh ở đáy lòng.

“Hôm nay có việc, ngày khác ta nhất định tới nhà bái phỏng.” Hứa Linh Nguyệt thản nhiên nói, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Mời trở về chuyển lời Vương tỷ tỷ, ta cũng thích tỷ ấy, đến lúc đó nhất định phải trao đổi một phen với tỷ ấy.”

Nhưng ở ngay sau đó, sự sắc bén trong ánh mắt thu liễm, lại biến thành muội muội yếu ớt vô lực, rưng rưng nói: “Đại ca, ca còn có việc đi làm trước đi, chuyện nhị ca kính nhờ ca.”

Hứa Thất An đang muốn gật đầu, thì nghe Lan Nhi cô nương lộ ra vẻ mặt khẩn trương, hỏi: “Hứa hội nguyên làm sao vậy?”

Hai huynh muội đều không quan tâm nàng, mặt lạnh, thẩm thẩm bỗng nhiên mở miệng nói:

“Tiểu thư nhà ngươi là thiên kim của Vương thủ phụ? Vậy thật sự là quá tốt rồi, Nhị lang nhà ta không biết bị tên cẩu tặc trời đánh nào nói xấu gian lận khoa cử, bị giam giữ trong đại lao Hình bộ.

“Cô nương, có thể thay ta van cầu tiểu thư nhà ngươi, hỗ trợ Nhị lang hay không.”

Hứa Thất An cùng Hứa Linh Nguyệt sắc mặt cứng ngắc nhìn thẩm thẩm.

Mẹ ( thẩm) thật sự một chút đầu óc cũng không có sao?

Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng cũng không thể đến trước mặt kẻ địch chứ, còn ngại chết không đủ nhanh, muốn để người khác chém thêm một đao?

Hứa Thất An đen mặt, lạnh lùng nói: “Lan Nhi cô nương, không tiễn.”

Lan Nhi cô nương đầy bụng nghi hoặc, thần thái lo lắng cáo từ.

...

Vương Tư Mộ ngồi trên giường mềm của xe ngựa rộng rãi, khi thì nhấc lên mành cửa sổ xe liếc bên ngoài, khi thì chú ý một chút ngọn lửa màu vỏ quất li3m cái đáy ấm trà.

Thể hiện ra đầy đủ sự lo âu trong lòng Vương tiểu thư.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Lan Nhi nha đầu chết tiệt kia còn chưa trở về, chờ người mới là khó chịu nhất.

Nếu tiểu thư Hứa gia từ chối nàng bái phỏng, vậy quá nửa liền đại biểu ý tứ Hứa gia, cũng đại biểu ý tứ Hứa Tân Niên.

Vậy ta còn cần tiếp tục tới nhà sao? Hay là biết khó mà lui?

Điều sau khiến nàng không quá cam lòng, nếu điều trước... Nàng dù sao cũng là nữ tử chưa lấy chồng, thiên kim của thủ phụ, như thế nào cũng cần thể diện cùng thanh danh, xấu hổ tiếp tục tới nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.