Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 641: Độc thủ phía sau màn trồi lên mặt nước (4)



“Ta chỉ nói đưa người ra, chưa nói thoát tội cho hắn.” Đôi mắt bộc lộ sắc bén kia của Chử Tương Long nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nói:

“Hắn chẳng qua là tiểu nhân vật, không có ai thật sự sẽ bám riết không nhả đối với hắn, ta có nắm chắc khiến hắn được xử phạt nhẹ, nhiều nhất kéo dài ba năm, có thể một lần nữa tham gia khoa cử.

“Lấy thư viện Vân Lộc ở Thanh Châu khổ tâm kinh doanh, đó sẽ là nơi tốt nhất cho hắn đi.”

Ánh mắt Hứa Thất An chợt lóe, nói: “Được! Nhưng, yêu cầu của ta là, cứu người trước.”

Chử Tương Long gật đầu: “Có thể.”

Chấm dứt nói chuyện, rời khỏi xe ngựa, Hứa Thất An mặt không biểu cảm đứng ở bên đường.

Đến bây giờ, hắn có thể xác nhận mục đích thật sự Tào quốc công ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa.

“Lũ chó này đã sớm thèm Kim Cương Thần Công của ta, lúc trước ta thanh thế đang mạnh, bọn họ có điều kiêng kị, mà nay thừa dịp vụ án gian lận khoa cử chèn ép Nhị lang, làm ta ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, giao ra Kim Cương Thần Công...

“Được, xem lão tử chơi các ngươi như thế nào.”

Chờ xe ngựa biến mất ở trong tầm mắt, hắn chưa quay về nha môn Đả Canh Nhân, biến mất ở cuối phố dài.

...

Trải qua một ngày một đêm lên men, truyền bá, cùng với người hữu tâm thúc đẩy, lời đồn đãi về vụ án gian lận khoa cử bùng nổ ở hôm sau.

Trên tới quý tộc, dưới tới bình dân, đều đang nghị luận việc này, trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu. Nghị luận kích liệt nhất thuộc về nho lâm, có người không tin Hứa hội nguyên gian lận, nhưng càng nhiều người đọc sách lựa chọn tin tưởng, cũng vỗ bàn khen ngợi, khen triều đình làm tốt lắm, nên nghiêm trị người gian lận khoa cử, cho người đọc sách khắp thiên hạ một câu trả lời.

Danh dự của Hứa Tân Niên nhanh chóng quay ngược xuống, từ hội nguyên được khen, bội phục, trở thành tiểu nhân nghìn người nhằm vào.

Mà Hứa Tân Niên ở trong tù, đối với điều này đều không biết, hắn đang nghênh đón lần đầu tiên thẩm vấn của Hình bộ cùng phủ nha.

“Rầm, rầm...” Ngục tốt dùng gậy gõ hàng rào, quát lớn:

“Hứa Tân Niên, theo ta ra ngoài, các đại nhân muốn thẩm vấn ngươi.”

Một đầu khác, trong phòng thẩm vấn, Hình bộ Thị lang cùng phủ nha thiếu doãn ngồi ở sau bàn, vừa uống trà, vừa thảo luận vụ án.

“Thị lang đại nhân, vì sao không thể dụng hình?” Thiếu doãn đưa ra nghi hoặc.

“Mệnh lệnh của Tôn Thượng thư.” Thị lang giải thích một câu, sau đó khinh thường nói:

“Hứa Tân Niên kia chẳng qua là thằng nhãi con, đợi lát nữa bản quan trước cho hắn đòn cảnh cáo, để hắn mất chừng mực, sau đó lại chậm rãi thẩm vấn. Đến lúc đó, làm phiền thiếu doãn đại nhân đóng vai mặt đỏ một chút.”

Phủ nha thiếu doãn gật đầu: “Cũng có thể dùng hình pháp uy hiếp, học sinh bây giờ cũng bẻm mép lắm, nhưng vừa thấy máu, đảm bảo bị dọa mặt không còn màu máu.”

Các quan viên lộ ra nụ cười, bọn họ đều là quan thẩm vấn kinh nghiệm phong phú, đối phó một học sinh trẻ tuổi, hạ bút thành văn.

Ngục tốt dẫn theo Hứa Tân Niên rời khỏi phòng giam, tới phòng thẩm vấn, hướng mấy quan viên bên trong khom người nói:

“Chư vị đại nhân, phạm nhân Hứa Tân Niên đưa tới.”

Nói xong, biết điều lui ra ngoài.

Hứa Tân Niên đứng ở cửa, nhìn lướt qua cảnh tượng phòng thẩm vấn, hai vị quan viên áo bào đỏ ngồi sau bàn chính, phân biệt là Hình bộ Thị lang cùng phủ nha thiếu doãn.

Hai bên thì có mấy vị quan viên cùng đi thẩm vấn, lại viên làm ghi chép, còn có một vị thuật sĩ áo trắng của Ti Thiên Giám.

“Bốp!”

Hình bộ Thị lang cầm lên kinh đường mộc đập bàn, trầm giọng nói: “Hứa Tân Niên, có người tố cáo ngươi mua chuộc quan chủ khảo Triệu Đình Phương, tham dự gian lận khoa cử, là thật hay không?”

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Toàn là nói bậy.”

Hình bộ Thị lang cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Ngươi thông qua quản gia của Triệu Đình Phương, hướng hắn hối lộ ba trăm lượng bạc, lấy quản gia làm môi giới, sớm đạt được đề thi.

“Chu Hữu quản gia của Triệu Đình Phương đã cung khai, đây là lời khai của hắn, tự ngươi nhìn xem.”

Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một phần lời khai, để lại viên trình cho Hứa Tân Niên.

Hứa Tân Niên tiếp nhận, đọc kỹ xong, lời khai viết phi thường chi tiết, thậm chí chính xác đến thời gian hai bên “giao dịch”, hầu như không có lỗ hổng.

“Không hổ là người Hình bộ, ngay cả ta đương sự này cũng nhìn không ra sơ hở. Nhưng, ta nơi này cũng có một phần chứng minh, mấy vị đại nhân có muốn xem không.” Hứa Tân Niên nói.

“Chứng minh gì?” Hình bộ Thị lang hỏi.

“Lấy giấy và bút mực.” Hứa Nhị lang thản nhiên nói.

Lúc này, lại viên đưa đến bàn nhỏ, mang lên giấy và bút mực.

Hứa Tân Niên đeo còng tay xiềng chân, đứng ở bên cạnh bàn, nâng bút chấm mặc, múa bút thành văn.

Chỉ một lát, chữ cực nhỏ tràn ngập tờ giấy, Hứa Tân Niên ngón cái chấm mực, ấn dấu tay trên giấy, mang bút ném đi, nói: “Mời đại nhân xem qua.”

Hình bộ Thị lang sai người mang tới, tập trung nhìn vào, sắc mặt hắn đột nhiên đọng lại, sau đó hít thở dần dần ồ ồ, đột nhiên xé giấy, chỉ vào Hứa Tân Niên, hổn hển nói:

“Tra tấn, tra tấn cho bản quan.”

Thiếu doãn ngẩn người, cái đó và vừa rồi nói không giống nhau, phạm nhân còn chưa mất khống chế, Thị lang đại nhân mất chừng mực trước?

Quan viên ở đây theo bản năng nhìn về phía tờ giấy xé thành mảnh vụn, đoán Hứa Tân Niên này viết cái gì, thế mà lại khiến đường đường Thị lang phẫn nộ, điên cuồng như thế.

“Xem, Thị lang đại nhân cũng cảm thấy học sinh đang ăn nói lung tung?”

Hứa Tân Niên nhún vai, khinh thường cười khẩy một tiếng: “Nếu viết rõ thời gian, địa điểm, nhân vật, cùng với quá trình cụ thể, lại ấn cái dấu tay, có thể chứng minh ta mua chuộc quản gia nào đó.

“Như vậy, Thị lang đại nhân, ồ không, ngô nhi, gọi một tiếng cha nghe một chút. Chuyện cha cùng mẹ ngươi từng làm, đều viết rành mạch, rõ ràng minh bạch.”

Đám quan viên lại nhìn về phía trang giấy nát, tựa như biết bên trên viết cái gì.

“Dụng hình, dụng hình cho ta, bản quan muốn cho tên cuồng sinh này muốn sống không được muốn chết không xong.” Hình bộ Thị lang trợn mắt muốn nứt.

Vẻn vẹn một học sinh, dám vũ nhục người mẹ đã mất của hắn. Vẻn vẹn một tên cống sĩ, dám trước mặt mọi người nhục nhã hắn chính tứ phẩm Thị lang này.

Huyết khí của Hình bộ Thị lang nháy mắt ập tới da mặt, lửa giận như sôi trào.

“Thị Lang đại nhân bớt giận, Thượng thư đại nhân có lệnh, không thể tra tấn.” Một vị quan viên Hình bộ vội vàng đi lên trấn an, đưa tai nói nhỏ.

“Hừ!” Hình bộ Thị lang uống một ngụm trà, bắt buộc mình nén giận, nhưng cũng không nói gì nữa.

Phủ nha thiếu doãn ho khan một tiếng, tiếp nhận trọng trách thẩm vấn, hỏi: “Hứa Tân Niên, ngươi có gian lận hay không?”

Hứa Tân Niên chính nghĩa: “Không có, Hứa mỗ làm việc quang minh lỗi lạc, tuyệt đối chưa từng gian lận.”

Thiếu doãn nghe vậy, nhìn về phía thuật sĩ áo trắng của Ti Thiên Giám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.