Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 656: Tô Tô: Bạn nhỏ, ta là quỷ (2)



Nghe vậy, Lý Diệu Chân nghiêng đầu nhìn lại, cắn răng nói: “Đạo trưởng luôn che chắn mảnh vỡ Địa Thư của ta, ta sớm nên nghĩ đến, hắn là vì che giấu tin tức ngươi sống lại.”

Kim Liên đạo trưởng giúp Hứa Thất An “lừa gạt” nàng chuyện này, Lý Diệu Chân bây giờ còn canh cánh trong lòng.

“Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, chúng ta phát hiện ngôi mộ đó, niên đại xa xưa khó có thể tưởng tượng, là mộ lớn của tiền bối đạo môn. Cũng vô cùng có khả năng là đạo nhân Nhân tông.” Hứa Thất An tung mồi câu.

“Nhân tông?”

Lý Diệu Chân nhìn hắn, trong mắt tràn ngập tò mò.

“Đúng vậy, là đạo nhân Nhân tông soán vị đăng cơ.” Nụ cười trên mặt Hứa Thất An càng thêm nồng đậm.

Lúc này, hắn mang tình huống trong ngôi mộ lớn, từ đầu tới cuối nói cho Lý Diệu Chân, tựa như kể chuyện xưa, ba hoa chích choè. Trong đó không bao gồm Thần Thù hòa thượng cùng thây khô vấn đáp.

Lý Diệu Chân nghe say sưa, không còn tư thái cao ngại lạnh lùng nữa, có chút nhiệt tình thảo luận với hắn.

“Điều này làm ta nhớ tới sư tôn trước kia từng nói, ông nói trong “Thiên Địa Nhân” tam tông, Nhân tông ngu xuẩn nhất. Bởi vì bọn họ chủ động dựa vào khí vận nhân gian. Địa tông tiếp theo, tu công đức nhưỡng phúc duyên, nhưng việc thế gian, có nhân có quả, há là ba chữ “làm việc thiện” có thể giải thích tất cả. Cho nên người Địa tông, khi nhị phẩm, thường thường nhân quả quấn thân, dễ rơi vào ma đạo.”

Đạo thủ Địa tông chính là ví dụ... Vì sao Nhân tông chủ động dựa vào khí vận nhân gian ngu xuẩn nhất? Khí vận nhân gian không thể đụng vào hay là như thế nào... A, cho nên vị tiền bối Nhân tông kia, cuối cùng rút đi thân thể cũ? Hứa Thất An gật đầu:

“Vậy Thiên tông thì sao?”

“Thiên tông tự nhiên là đi đại đạo, thái thượng vong tình, thiên nhân hợp nhất, đây là thiên đạo.” Lý Diệu Chân nâng cái cằm nhòn nhọn.

“Thiên tông chú ý thái thượng vong tình, cảnh giới cao nhất là thiên nhân hợp nhất. Dựa theo lý niệm này, không nên đối với mọi sự vạn vật đều lạnh nhạt sao. Vì sao chấp nhất ở Thiên Nhân chi tranh như thế, chấp nhất vào đạo thống như thế?”

Hứa Thất An thuận thế hỏi ra nghi hoặc của mình vừa rồi.

Lý Diệu Chân có chút kinh ngạc liếc hắn một cái, “Ngươi có thể nghĩ đến một điểm này, cũng là khó được.”

Dừng một chút, nàng lắc đầu nói: “Ta không biết, chính như ngươi nói, chấp nhất tranh đấu như thế, quả thật không phù hợp lý niệm Thiên tông. Nhưng sư môn có nguyên nhân của sư môn, ta từng hỏi, nhưng chưa nhận được đáp án.”

Nói cách khác, Thiên Nhân chi tranh ở mặt ngoài là tranh lý niệm cùng đạo thống, thật ra sau lưng còn có một nguyên nhân tầng sâu hơn nữa. Mà nguyên nhân này, thân là Thiên tông thánh nữ cũng không biết... Nước của đạo môn rất sâu.

Nửa canh giờ sau, bọn họ đã đến Hứa phủ.

Tô Tô theo phía sau Hứa Thất An, nhìn chung quanh, rất hài lòng đối với bố cục cùng bố trí của Hứa phủ: “Không tệ, ở kinh thành ở nhà lớn như vậy, ngươi có phải tham ô rất nhiều ngân lượng hay không?”

“Đúng vậy, cho nên chỉ cần đi theo ta, về sau khẳng định ăn ngon mặc đẹp.” Hứa Thất An thuận miệng trêu đùa.

Đi tới nội viện, bọn họ thấy Lệ Na dẫn theo Hứa Linh m ngồi ở trên bậc cửa, trên đầu gối hai người đều đặt một đĩa bánh móng ngựa.

Lệ Na rất tức giận nói: “Đứng trung bình tấn nha, không đứng trung bình tấn không thể ăn bánh.”

Tiểu Đậu Đinh trả lời: “Muội mệt rồi mà, muội mang bánh móng ngựa chia cho tỷ một nửa, vậy muội hôm nay trung bình tấn chỉ đứng một nửa, được không.”

Lệ Na: “Được được.”

“Đại a!”

Tiểu Đậu Đinh thấy Hứa Thất An trở về, ngạc nhiên lẫn vui mừng hô một tiếng, sải đôi chân ngắn, một chiêu ác long va chạm, lao vào trong lòng Hứa Thất An.

“Cô ấy chính là số 5?” Lý Diệu Chân đánh giá Lệ Na.

Một thiếu nữ rất đẹp, tóc đen phủ vai, đoạn cuối hơi xoăn, làn da là màu tiểu mạch khỏe mạnh, ánh mắt tựa như biển lớn xanh thẳm, trong suốt sạch sẽ.

Lệ Na cũng chú ý tới Lý Diệu Chân, nhưng chưa nói gì, yên lặng nhìn nàng.

Hứa Thất An vẫy vẫy tay, nói: “Lệ Na, nàng chính là số 2, Thiên tông thánh nữ Lý Diệu Chân.”

Lệ Na vừa nghe, khuôn mặt nhất thời hiện lên nụ cười nhiệt tình, mang theo bánh móng ngựa, nhảy nhót qua đó.

“Nha, ngươi chính là số 2... Ăn bánh móng ngựa không.”

Quả nhiên bộ dáng không quá thông minh... Lý Diệu Chân lắc đầu, hỏi: “Từ Nam Cương đến kinh thành, đường xá xa xôi, chịu không ít đau khổ nhỉ.”

“Đúng đúng.”

Lệ Na dùng sức gật đầu, nói về lịch trình gian khổ đi về phía bắc của mình, từng bị người ta lừa bạc, từng bị lừa đi làm khổ lực, vì một bữa cơm chịu mệt nhọc làm việc cho người ta.

Còn bị nhân sĩ giang hồ thèm thuồng sắc đẹp của nàng dùng khói mê hạ lưu đánh lén, cũng may nàng là người cổ tộc, Cực Uyên cũng từng đi, thuốc độc bình thường không có tác dụng với nàng.

Nàng cho rằng nghề nghiệp nhẹ nhàng nhất vui vẻ nhất chính là ăn xin, cái gì cũng không làm, cầm cái bát vỡ ngồi ở trên đường, liền có người thiện lương thưởng cho tiền.

Lý Diệu Chân nghe xong, thật lâu nói không ra lời.

“Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Tiểu Đậu Đinh đi đến bên người Tô Tô, ngửa khuôn mặt nhỏ, hâm mộ nhìn nàng.

Tô Tô cảm thấy đứa nhỏ này ngốc nghếch, bộ dáng rất thú vị, vì thế làm bộ dạng dữ tợn, nhe răng trợn mắt: “Ta là quỷ...”

Tiểu Đậu Đinh ngây người, sững sờ nhìn nàng, đột nhiên, “ực” một tiếng, nuốt nuốt nước bọt.

Tô Tô: “???”

Trong lòng Lý Diệu Chân tràn ngập đồng tình cùng thương hại, trấn an Lệ Na vài câu, quay đầu nhìn về phía Hứa Thất An: “Ta trên đường đến kinh thành, phát hiện một cái xác, hắn tựa như là bị người ta diệt khẩu.

“Ta triệu hồi tàn hồn hỏi, phát hiện một việc lớn.”

Việc lớn?

Hứa Thất An nhíu nhíu mày, nói: “Đi thư phòng nói.”

Lập tức dẫn theo Lý Diệu Chân hướng thư phòng bước đi, Tô Tô cầm ô đỏ, đi theo phía sau hai người, đi một đoạn, nàng quay đầu nhìn lại.

Tiểu Đậu Đinh còn đang nhìn nàng, ánh mắt đó, tràn ngập khát vọng cùng tính xâm lược.

Nam nhân thối, đứa nhỏ này nhà ngươi, có phải sọ não có bệnh hay không?”

Tô Tô chạy chậm vào thư phòng, loại cảm giác đứng ngồi không yên đó mới biến mất, thật kỳ quái, nàng thế mà bị một đứa con nít năm sáu tuổi nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên.

“Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh. Ồ, quên cả nhà ngươi đã bị tịch thu gia sản chém đầu.”

Hứa Thất An không lưu tình chút nào đáp lại, hắn đã quên một câu nói đùa lúc trước của thẩm thẩm, cho rằng Tô Tô là đang ghét Tiểu Đậu Đinh.

“Két...”

Hứa Thất An đóng lại cửa thư phòng, vốn định rót cho Lý Diệu Chân một chén trà, suy xét đến kế tiếp có thể phải khám nghiệm tử thi, không phải thời cơ uống trà, liền không dâng trà lên cho khách nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.