Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 670: Hứa Thất An: Không ai có thể kiếm chác từ ta (5)



Nam Cung Thiến Nhu thản nhiên nói: “Trong kinh thành, không có một vị tứ phẩm nào có thể đồng thời ứng đối hai người. Trận pháp truyền tống của Dương Thiên Huyễn có lẽ có thể đứng ở thế bất bại, nhưng một khi giao thủ, hắn không qua nổi mười chiêu.”

Chiến đấu không phải sở trường của thuật sĩ.

Ngụy Uyên nói: “Ba ngày sau Thiên Nhân chi tranh, mấy Kim la các ngươi đều đi xem chút, coi như tăng thêm kiến thức. Đạo môn cao phẩm chiến đấu cũng không gặp nhiều.”

...

Hoàng hôn, Hứa Thất An nghe thấy tiếng mèo kêu chói tai, theo thanh âm, ở góc yên tĩnh thấy mèo mướp ngồi xổm trên cành cây.

Mèo mướp ngậm một cái bình sứ, nhẹ nhàng há mồm, để cho nó rơi ở lòng bàn tay Hứa Thất An.

“Bộp...”

Gạt nắp gỗ, đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, một mùi khó có thể hình dung xộc vào xoang mũi.

“Lạc Ngọc Hành nói, chỉ cần ngươi toàn lực ứng phó, là thành hay bại, Thanh Đan đều là của ngươi.” Mèo mướp nói.

Có nó, cộng thêm ba ngày sau chiến đấu, Bất Bại Kim Thân của ta nhất định cao hơn một tầng. Còn có thể ngăn cản số 2 cùng số 4 lưỡng bại câu thương, một mũi tên hạ hai con chim... Trên mặt Hứa Thất An hiện lên nét vui mừng, than thở: “Quốc sư thật là người có tiền.”

Dì, cháu không muốn phấn đấu nữa.

Mèo mướp đứng ở đầu cành cây, quan sát Hứa Thất An, nói: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân đều là cao thủ, ta cảm thấy ngươi cần tìm hiểu một ít tình báo.”

Ta cũng nghĩ như vậy, ta còn muốn lúc muộn chút hướng Lý Diệu Chân dò hỏi tình báo đây... Hứa Thất An nói: “Đạo trưởng mời nói.”

“Kiếm pháp của Nhân tông ngươi có điều hiểu biết, Sở Nguyên Chẩn tự nghĩ ra dưỡng kiếm ý, ngươi cũng nắm giữ, đối với hắn ta không có gì để nói. Chủ yếu là Lý Diệu Chân, ngươi đối với đạo pháp của Thiên tông hoàn toàn không biết gì cả.”

“Truy nguyên.” Hứa Thất An nói.

“Truy nguyên... A, hình dung rất chuẩn xác.” Mèo mướp ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Lý Diệu Chân cũng sở trường phi kiếm, đây là thần dị của đạo môn thất phẩm, Thực Khí mang đến.

“Đạo môn ngũ phẩm Kim Đan, có thể phá mọi thứ hư ảo, không sợ thế gian đục ngầu, Phật môn Sư Tử Hống của ngươi không có hiệu quả đối với Lý Diệu Chân.”

Hứa Thất An gật đầu.

“Ngoài ra, còn có lôi pháp cùng ngũ hành pháp thuật, những pháp thuật này cần phối hợp thiên thời địa lợi, địa điểm quyết chiến ở Vị Thủy, ngươi cẩn thận pháp thuật hệ Thủy là được.” Mèo mướp nói xong, lộ ra vẻ mặt trịnh trọng:

“Pháp thuật trung tâm của Thiên tông là thiên nhân hợp nhất, nó có năng lực hiện hóa, chính là giao cho thế gian vạn vật linh tính, sinh ra liên hệ với chúng nó, để chúng nó nghe lệnh mình. Nói ngắn gọn, đao của ngươi có thể không phải đao của ngươi nữa, đai lưng của ngươi, có thể sẽ liều hết mình thắt chết ngươi.

“Tảng đá bên chân ngươi, sẽ đột nhiên nhảy lên đánh đầu gối ngươi.

“Thậm chí tay ngươi, sẽ đột nhiên nâng bàn tay tát ngươi một cái.”

Con mẹ nó, pháp thuật Thiên tông trâu bò như vậy sao, đây là cái gọi là: trên đời không có cái gọi là trung thành, đơn giản là chưa gặp ta? Ở trong mắt ta, tất cả mọi thứ đều là gián điệp?

Hứa Thất An cả kinh, tràn ngập hâm mộ đối với thủ đoạn loè loẹt của Thiên tông.

Cáo biệt Kim Liên đạo trưởng, hắn lập tức quay về phòng, nuốt dùng Thanh Đan, luyện hóa dược lực.

...

Kỳ hạn ba ngày nháy mắt trôi qua, trời tờ mờ sáng, Sở Nguyên Chẩn tỉnh lại, ăn mặc chỉnh tề đâu vào đấy, lưng đeo bội kiếm, thuận tiện giúp bạn tốt cùng trường năm đó đắp chăn.

Hôm qua hai người uống rượu đến khuya, bạn tốt trong lời ngoài lời, đều là ám chỉ hắn nương tay.

Sở Nguyên Chẩn thật ra biết, Thiên Nhân chi tranh đối với rất nhiều người của triều đình mà nói, là cơ hội tốt diệt trừ “Nhân tông”.

Rất nhiều người cho rằng, chỉ cần không có Nhân tông, bệ hạ sẽ chăm chỉ chính vụ, không theo đuổi trường sinh hư vô mờ mịt nữa.

“Ngươi không hiểu, mười năm trước ta đã thấy rõ, cho dù không có Nhân tông, cũng sẽ có đạo sĩ khác, sẽ có quốc sư khác. Cho dù tất cả cái này đều không có, Nguyên Cảnh Đế vẫn sẽ tu đạo. Hắn khát vọng trường sinh, ai cũng không thể ngăn cản.”

Sở Nguyên Chẩn lắc đầu, rời phòng.

Ra khỏi phủ, hắn thấy trong bóng đêm trong trẻo, bên đường, Hằng Viễn cao lớn khôi ngô đang đứng.

“Là Hứa đại nhân đưa ta vào, bần tăng cùng nhau qua đó với ngươi.” Hằng Viễn chắp hai tay.

Sở Nguyên Chẩn lặng lẽ gật đầu, cùng Hằng Viễn sóng vai mà đi, đi một lúc, hắn nghiêng đầu, nhìn hòa thượng trung niên, nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Ánh mắt Hằng Viễn chuyển hướng kiếm trên lưng Sở Nguyên Chẩn, thấp giọng nói: “Bần tăng muốn cầu ngươi, đừng để kiếm này ra khỏi vỏ.”

Sở Nguyên Chẩn chưa đáp ứng.

“Cái này đã là không tôn trọng đối với Thiên tông, cũng là không tôn trọng đối với Lý Diệu Chân.” Hắn nói.

Vẻ mặt Hằng Viễn khổ sở.

...

Hoàng cung, một đám cấm quân hộ tống hai chiếc xe ngựa xa hoa rời khỏi cung thành, xuyên qua hoàng thành, chạy về phía ngoài thành.

Lâm An xốc lên mành cửa xe, trên đường người đi đường thưa thớt, sạp bán đồ ăn sáng nóng hôi hổi, từng mùi thơm chui vào mũi Lâm An.

Nàng không khỏi dâng lên xúc động nếm thử đồ ăn sáng bình dân.

Hoài Khánh ngồi trong xe ngựa phía trước, nàng lần này rời cung, là hưởng xái Hoài Khánh. Cả hoàng cung, chỉ có thái tử cùng Hoài Khánh có thể tự do ra vào kinh thành, không chịu trở ngại.

Hoàng tử hoàng nữ khác đều chưa có tư cách như vậy.

Lâm An thích xem náo nhiệt, không muốn bỏ lỡ Thiên Nhân chi tranh, vốn tính bảo cẩu nô tài vụng trộm đưa nàng ra khỏi thành, nàng ngụy trang thành nàng dâu nhỏ thường thường không có gì lạ, theo bên người hắn đi Vị Thủy xem náo nhiệt.

Ai ngờ cẩu nô tài mang nàng coi là bóng cao su, một cước đá cho Hoài Khánh.

Cũng may Hoài Khánh vẫn khá trượng nghĩa, đồng ý mang nàng ra khỏi thành.

“Hừ, để sau xem ta sửa trị cẩu nô tài như thế nào.” Lâm An căm giận nghĩ.

Hắn cũng không biết đi làm gì rồi.

...

Phủ Hoài Vương.

Thị vệ trong phủ dốc hết cả ổ, vây quanh xe ngựa xa hoa chế tạo từ gỗ lim tơ vàng, chạy ra khỏi hoàng thành.

...

Hứa phủ.

Hứa Tân Niên tỉnh rất sớm, dắt ngựa, “cọc cọc cọc” dọc theo con đường mà đi, ở góc rẽ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ở ven đường.

Mười mấy phủ vệ canh giữ ở hai bên.

Mành cửa sổ xe xốc lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Vương tiểu thư, cười tủm tỉm nói: “Hứa đại nhân, lên xe uống trà.”

Thi đình đã qua, Hứa Tân Niên bây giờ là Hàn Lâm viện thứ cát sĩ, không là một người dân thường nữa.

Năm nay nhất giáp đặc biệt không có mặt mũi gì, nổi bật đều bị Thiên Nhân chi tranh đoạt mất.

Ngay cả dân chúng kinh thành điểm chú ý cũng chuyển dời đến trong đạo môn phân tranh, dân chúng nghe nói Thiên Nhân chi tranh sáu mươi năm một lần, rất nhiều người cả đời chỉ có thể gặp một lần, nghĩ chút, khoa cử ba năm một lần, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa xem hiểu ngay.

Vương tiểu thư nhân cơ hội mời Hứa Tân Niên cùng đi xem Thiên Nhân chi tranh, Hứa Tân Niên lần này chưa từ chối.

Vương tiểu thư cao hứng muốn hỏng mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.